Nông Gia Lạc

Chương 84: Thụ Sủng Nhược Kinh

Nghiêm Sơn Sinh cứ vậy mà gặp may, rõ ràng là “hung thủ” chân chính, nhưng vì lần trước không tham dự vào chuyện nhặt quả, nên cứ thế, được sóc mập loại trừ khỏi diện tình nghi.
“Nó béo ú, lại còn nhỏ nhắn.”
Phúc Bảo là người nhỏ tuổi nhất trong đám, cũng là tiểu cô nương được mọi người thích nhất, cho nên mặc dù lúc nãy nàng là người chạy chậm nhất, nhưng mọi người vẫn hào phóng nhường cho nàng một vị trí, để nàng có thể nhìn rõ ràng sóc mập nằm dài trên mặt đất, tứ chi chĩa thẳng lên trời.
Từ trước đến nay, chưa bao giờ Phúc Bảo có thể kháng cự lại những động vật nhỏ bé. Ở thời hiện đại, nàng luôn mơ ước có thể tự mình nuôi một vật cưng bé nhỏ, khi áp lực về kinh tế không quá lớn, có thể nuôi một em mèo hoặc một bé chó. Cho dù không tìm thấy nửa kia của đời mình, nhưng có mấy con vật đáng yêu làm bạn, cuộc sống vẫn thật tự do, tự tại.
Đáng tiếc cho đến tận lúc nàng qua đời, vẫn chưa có đủ thời gian, tiền bạc cũng chưa có dư dả, nên cái ý tưởng chăm sóc thú cưng này vẫn chưa thể thực hiện được.
Sóc con tuy không giống như miêu miêu cẩu cẩu mà nàng muốn nuôi, nhưng lại nhỏ bé, đáng yêu, nhìn một cái đã khiến tâm tư mềm nhũn.
Đến gần nhìn, sóc mập này càng nhìn càng đáng yêu.
Ước chừng bự bằng nắm tay của người lớn, hình dáng có vẻ giống hamster, lông chủ yếu là vàng ánh đỏ, phần lưng có năm sọc màu nâu nổi bật. Phúc Bảo nhớ rõ, đây là đặc trưng của loài sóc chuột.
“Chi!”
Thấy cô bé đáng yêu gần mình như vậy, sóc mập cảm thấy mình không thể thở nổi, ngay cả tâm tư truy tìm hung thủ cũng tiêu tán.
“Chính là con sóc này đã dùng quả rừng ném Phúc Bảo à, nó thật là hư.” Ngưu Thiết Hoa rất có nghĩa khí, tuy rằng quả rừng mà sóc cho ăn rất ngon, nhưng nàng cũng rất quan tâm tới người bạn Phúc Bảo này. Nàng thề không đội trời chung với con sóc này.
Trừ khi nó cho nàng thật nhiều, thật nhiều quả rừng, nếu không nàng nhất quyết sẽ không tha cho nó.
“Không sao mà, không đau chút nào hết.”
Nhìn thấy bộ dạng của con vật bé nhỏ, trong lòng Phúc Bảo chưa từng tức giận. Tròn tròn, nhỏ nhỏ, mềm mềm như thế này, ai có thể tức giận với nó chứ.
Nhưng trong mắt Nghiêm Sơn Sinh, đây chỉ là sóc chuột bình thường. Trong mắt của một đứa bé con nhà thợ săn thế gia, những động vật nhỏ bé trên núi này, chỉ có thể ăn và không thể ăn, có thể bán và không thể bán. Động vật đáng yêu rất nhiều, như thỏ con nè, như hươu sao nè, nhưng vì cuộc sống, cho nên đối với những người thợ săn mà nói, chúng cũng chỉ là con mồi để kiếm tiền thôi.
Có điều, những người thợ săn từ thế hệ này sang thế hệ khác, làm bạn với bạt ngàn rừng núi đều sẽ dạy cho con cái mình một đạo lý, chính là ở trên núi, không thể giết động vật làm mẹ đang nuôi con hoặc là đang mang thai, không thể giết những con non gào khóc đòi ăn, bởi vì nếu tát ao bắt cá thì ông trời sẽ giáng hậu quả xuống đầu bọn họ.
Con sóc vừa tấn công Phúc Bảo chỉ to bằng bàn tay người lớn, Nghiêm Khôn chưa có dạy con trai làm sao để phân biệt rõ tuổi tác của loài sóc, bây giờ con vật trước mặt to cỡ này, không biết có phải con non hay không, nếu đúng như vậy thì hắn phải thả nó ra. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện lần trước con sóc này hại Phúc Bảo thê thảm như vậy, hắn lại không có cách nào tha thứ cho con sóc chuột này.
“Chi!”
Sóc mập nghe không hiểu ngôn ngữ của con người, nó chỉ cảm thấy giọng nói của cô bé đáng yêu ngọt ngào, mềm mại, so với sóc mẹ xinh đẹp nhất trong đàn thì thanh âm còn ngọt ngào hơn nhiều.
Nghĩ tới việc quả thông lúc nãy nó đưa cho cô bé đáng yêu, mà nàng hình như không có ăn. Sóc mập khó khăn dùng hai móng vuốt đẩy hai túi bên sườn, cố gắng đem những thứ bí mật cất giấu, vốn dĩ định bụng khi nào đói sẽ ăn, bây giờ lại lấy ra, sau đó dùng móng vuốt nhỏ, đẩy về phía Phúc Bảo đang đứng.
“Cho ta à?”
Phúc Bảo thấy hành động của sóc mập thì có chút kinh hỉ, chỉ vào mũi mình hỏi sóc mập.
Nàng cảm thấy trực giác lúc trước của mình hình như không có sai. Sóc con thật sự là yêu quý nàng. Chỉ sợ lần trước với lần này, đám sóc lấy quả rừng ném nàng, đều là vì chúng muốn lấy đồ mà chúng cảm thấy tốt, để đưa cho nàng.
Chẳng lẽ đây là kim chỉ thủ mà lão thần tiên ban cho nàng? Năng lực này có liên quan gì đến động vật?
Phúc Bảo tạm thời chưa xác định được.
“Chi chi!”
Sóc mập cũng không biết Phúc Bảo đang nói cái gì. Nó chỉ biết Phúc Bảo cầm lấy mấy cái quả mà nó đưa cho nàng. Bên cạnh lại có đám trộm lúc nào cũng nhìn chằm chằm, phải cẩn thận không để đám người đó cướp rồi chạy mất, bây giờ, nó chỉ có lấy ra từng ấy bảo bối thôi, đã là toàn bộ những gì nó có rồi.
Sóc mập khẩn trương đẩy hạt thông về phía Phúc Bảo đang đứng. Trên bụng nó, chỗ lúc nãy bị bắn trúng có hơi đau, bò được một đoạn đường, nó lại phải đặt mông xuống, ngồi trên mặt đất, dùng móng vuốt chọc vào cái bụng mỡ xếp thành 3 ngấn, bộ dạng nhỏ bé, nhìn thật đáng thương.
“Cảm ơn nhé.”
Phúc Bảo thụ sủng nhược kinh, nhận mấy quả thông kia. Sau đó, cất cẩn thận vào chiếc túi màu hồng phấn đeo bên hông mà lúc trước mẫu thân cho nàng. Đây là mẫu thân dùng tơ lụa với vật liệu còn thừa của phường thêu ở huyện thành làm ra, bên trên có thêu một đóa sen màu trắng với vài chiếc lá sen xanh biếc, lại không nhìn ra được mối nối, cực kì tinh xảo.
Cất mấy hạt thông vào trong chiếc túi này, đủ để biểu hiện rằng Phúc Bảo rất coi trọng lễ vật mà sóc con tặng.
“Sơn Sinh ca ca, hình như nó bị thương rồi, mình mang nó về nhà có được không?”
Từ lúc nàng sáu tuổi, cha mẹ đã muốn cho nàng một căn phòng riêng. Bây giờ trong nhà bắt đầu phân gia, nên còn rất nhiều phòng trống, chỉ sợ không bao lâu nữa, nàng liền phải bắt đầu ngủ một mình.
Phúc Bảo nghĩ, nếu lúc này có thể có một con sóc con mềm mềm, mập mập làm ấm giường cho nàng, thì cuộc sống thật tốt đẹp biết bao.
Nhất là cái con sóc mập này lại thể hiện bộ dáng thân thiết như vậy, Phúc Bảo cảm thấy cái ý tưởng của mình cũng không phải vọng tưởng gì.
“Lúc nãy ta không có dùng quá nhiều sức lực đâu.”
Ý của Nghiêm Sơn Sinh chính là, con sóc này không bị thương nghiêm trọng.
“Chỉ là ta muốn nuôi dưỡng nó thôi.”
Phúc Bảo ngồi xổm xuống, thử sờ đuôi sóc mập thăm dò, thấy nó không phản kháng, mắt cười híp thành hình vầng trăng, khóe miệng cùng má lúm đồng tiền như đóa hoa nở rộ, khiến tâm tình của Nghiêm Sơn Sinh cũng tốt lên theo.
Kì thực cẩn thận suy nghĩ, Bảo Bảo muốn nuôi một con sóc quậy cũng không sao, cùng lắm, nếu con sóc đó không nghe lời, hắn sẽ mang một con khác ngoan ngoãn hơn về cho muội muội chăm sóc.
Nghĩ như vậy, Nghiêm Sơn Sinh cũng không phản bác nữa. Tuy rằng, hắn vẫn thật sự không ưa được cái con sóc vừa mới bắt nạt muội muội này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận