Nông Gia Lạc

Chương 225: Tuổi Trẻ

Có lẽ cảm thấy hoàng đế sẽ không quay lại, bệnh tình Phúc Bảo nhanh chóng phục hồi, nàng thậm chí còn cảm thấy không cần lại phải uống thứ thuốc khổ cực kia nữa, chỉ tiếc người nhà coi giữ nghiêm ngặt, Phúc bảo muốn lén đổ bớt thuốc, căn bản là không làm được.
“Chi chi !”
Thời tiết dần dần ấm lên, Thịt Ba Chỉ cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi giấc ngủ đông, tràn đầy sức sống.
Mấy ngày nay, nó ngồi xổm trên giường của Phúc Bảo, hai móng vuốt nho nhỏ kẹp hạt dưa hoặc là quả hạch thơm ngon, đuôi xõa tung lắc qua lắc lại, nghiêng đầu nhìn Phúc Bảo nhăn mặt, khổ cực uống thuốc, lộ ra biểu tình nghi hoặc khó hiểu.
Thấy Thịt Ba Chỉ như vậy, Phúc Bảo có chút hứng thú trêu ghẹo, lấy nhân hạt dưa nó lột xong, ngâm vào trong thuốc, sau đó nhét lại vào tay Thịt Ba Chỉ.
“Chi chi !”
Thịt Ba Chỉ ánh mắt ngây thơ, nghiêng đầu nhìn hạt dưa có hình dáng quen thuộc nhưng hương vị khác lạ ngày xưa, xuất phát từ sự tin tưởng Phúc Bảo, không do dự nhiều, há mồm dùng hai cái răng cửa bự của mình, gặm vào nhân hạt dưa.
“Chi !”
Cái thứ hư thúi!
Thịt Ba Chỉ nhảy lên cao, ném nhân hạt dưa trong tay ra xa, há to miệng phi phi phi.
Không ngờ ngươi là cái loại tiểu bảo bối này!
Thịt Ba Chỉ nhìn Phúc Bảo lên án, nhúm lông tròn thở phì phì, lưu loát bò từ phía sau lưng Phúc Bảo lên trên cổ nàng, sau đó, ỷ vào động tác linh hoạt của mình, dưới tình huống Phúc Bảo không bắt được nó mà chạy tán loạn khắp cổ và nách nàng.
Đây đều là những chỗ dễ ngứa của Phúc Bảo, bị Thịt Ba Chỉ làm loạn, nàng căn bản không giữ được viên thuốc trong tay, cười ha ha ha, xin Thịt Ba Chỉ tha mạng.
Tô Tương bất đắc dĩ nhìn con gái chơi đùa với Thịt Ba Chỉ, trong lòng có chút buồn.
Tính sơ thời gian, tuổi thọ của Thịt Ba Chỉ cũng gần hết, không biết đứa nhỏ Phúc Bảo này có thể tiếp nhận hay không.
Uống xong ba liều thuốc đại phu kê cho, Phúc Bảo rốt cuộc cũng tự do, thời tiết hôm nay rất tốt, tiệm ăn nhất định làm ăn rất khấm khá, người trong nhà cũng đã nới lỏng, cho phép nàng đi qua giúp đỡ thời điểm tiệm ăn bận rộn nhất.
Nếu Thịt Ba Chỉ đã xong giấc ngủ mùa đông, lúc Phúc Bảo đến tiệm ăn, tự nhiên cũng mang theo nó.
Nhưng cũng không biết có phải duyên phân hay không, hôm nay lão hoàng đế kia lại tới.
“Mấy hôm trước không thấy lão nhân gia ngươi ghé tiệm ăn.”
Nói đến cũng trùng hợp, hôm nay lão thực khách kia cũng tới, hắn chỉ vào những tấm bảng gỗ nhỏ viết tên món ăn phía trên quầy: “Hôm nay trong tiệm có bánh trôi, nếu lão nhân gia thích ăn đồ ngọt có thể gọi một phần.”
Thực khách như hắn nhìn còn giống chủ nhân hơn Phúc Bảo, giới thiệu món ăn y chang ông chủ.
“Bánh trôi nhà bọn họ, lớp vỏ gạo nếp mềm mịn, thơm phức, nhân bên trong cũng đa dạng, phong phú, nhân mè đen thơm nồng, ngọt ngào, nhân thịt mùi vị mới lạ, còn đặc sắc thì phải kể đến nhân hoa hồng mật ong, cái này bên ngoài chắc chắn không có.”
Lão thực khách quay sang hỏi Phúc Bảo: “Hôm nay có bánh trôi nhân hoa hồng mật ong không?”
“Hôm nay chỉ có nhân mè đen với nhân thịt.”
Phúc Bảo lắc đầu, lúc này sản lượng hoa hồng ít, năm trước nàng chỉ làm hai vại hoa hồng ngâm mật ong, trước khi hết qua mùa đông đã ăn hết rồi, bây giờ nàng đi đâu kiếm hoa hồng ngâm mật đây.
“Vậy một phần thịt viên, một phần cà kho, một phần thịt chua ngọt, một phần xáo thập cẩm, thêm một phần bánh trôi mà vị khách nhân này nhắc đến, nhân vè đen với nhân thịt, mỗi loại một phần.”
Tông Khánh đế nhìn thực đơn, nói với Phúc Bảo, đại thái giám ở phía sau hắn móc ra một thỏi bạc, đặt trên quầy.
“Vị khách nhân này, mời ngài theo ta lên sương phòng lầu hai ạ.”
Tiểu nhị nhanh trí khom người mời khách nhân lên lầu, đồ ăn bọn họ gọi không nhiều lắm, nhưng lại mang theo nhiều người, nếu ngồi ở sảnh chung, không có chỗ cho nhiều người như thế.
Phúc Bảo rụt cổ, phồng má, Tông Khánh đế quay đầu nhìn thấy dáng vẻ này của Phúc bảo, buồn cười mà lắc đầu, vẫn chỉ là đứa trẻ.
“Bảo ! Phúc Bảo, xem ta mang theo cái gì cho muội này.”
Nghiêm Sơn Sinh vui vẻ chạy vào, giống như là muốn đưa vật quý, móc ra một món đồ bị khăn bọc kín.
Hắn vốn dĩ muốn gọi Bảo Bảo, nhưng nghĩ lại, trong tiệm nhiều người như vậy, tính tình Phúc Bảo lại dễ thẹn thùng, chỉ sợ sẽ bị xấu hổ, tự nhận mình hiểu được cảm giác của vị hôn thê, Nghiêm Sơn Sinh mới nói ra một nửa đã thu hồi, xưng hô một tiếng không quá thân mật như vậy.
“Thứ gì thế?”
Phúc Bảo tò mò vén khăn lên, bên trong là một đống kẹo mạch nha bị vỡ thành từng miếng cỡ ngón tay cái, bên trên phủ bột mỳ, đề phòng kẹo bị dính lại với nhau.
“Kẹo leng keng!”
Bởi vì người bán kẹo mạch nha sẽ gánh kẹo đi khắp hang cùng ngõ hẻm, cái xẻng sắt dùng để lấy kẹo, gõ vào kêu leng keng, cho nên kẹo mạch nha cũng có tên gọi khác là kẹo leng keng.
“Ừ, muội thích ăn, hôm nay ta gặp được, liền mua một phần, sau đó mang đến cho muội đây.”
Nghiêm Sơn Sinh quay đầu nhìn một lượt, thấy mọi người không ai để ý tới hai người bọn họ, nhanh tay lẹ mắt cầm một miếng kẹo, đưa vào miệng Phúc Bảo.
“Ngọt.”
Hắn liếm liếm ngón tay mình, ngượng ngùng cười.
“Chi chi!”
Thịt Ba Chỉ đứng trên vai Phúc Bảo, nó không phải chỉ ngủ đông một chút thôi sao, sao tiểu bảo bối của nó không còn là tiểu bảo bối của mình nó vậy?
“Tuổi trẻ thật tốt!” Tông Khánh đế thất thần nhìn đôi tiểu tình nhân ngọt ngào kia.
Quả nhiên là già rồi, người già rồi nên dễ suy nghĩ quá nhiều.
Lão nhân đứng trên lầu buồn bã cười, sau đó đi theo tiểu nhị dẫn đường, vào trong sương phòng.
Đại thái giám đi theo hoàng đế nhất thời không đoán được thái độ của hoàng thượng, hôm nay bọn họ đi theo bệ hạ tới đây, đoán là bệ hạ vẫn chưa từ bỏ y định đưa tiểu cô nương khiến ông vui vẻ vào cung, nhưng câu nói vừa rồi của hoàng thượng cùng với thái độ biểu hiện ra bên ngoài của ông, hình như không giống với lần trước.
Đại thái giám tự nhận mình là người hiểu hoàng thượng nhất, lúc này cũng không dám nói là mình hiểu bệ hạ.
Đám người, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó cung kính cúi đầu, không nói, dù hết tất cả mọi chuyện đều phụ thuộc tâm tư bệ hạ, nếu bệ hạ thực sự muốn mang một cô nương nông thôn vào cung để ông giải sầu, cho dù đối phương không muốn thì có thể thế nào chứ.
Hôm nay, hoàng đế chỉ đơn thuần là thưởng thức món ăn ngon, cũng không có đưa ra yêu cầu với Phúc Bảo, mà sau hôm ấy, tuy Phúc Bảo lo lắng đề phòng, nhưng lão hoàng đế cũng không xuất hiện nữa.
Lúc này, huyện Bá Giang cũng nghe loáng tháng được tin tức là hoàng đế đích thân ngự giá tuần tra Lan Giang, nghe nói ngự giá đã ngừng ở Thanh Châu, phủ đệ của Tri châu Vinh Tín trở thành biệt cung lâm thời, đón tiếp ngự giá.
Mấy ngày nay, bá tánh huyện Bá Giang lúc rảnh rỗi, bàn luận nhiều nhất chính là việc này, bọn họ đâu biết rằng, hoàng đế đã sớm lén tới huyện Bá Giang, còn ở tiệm ăn của Thiện gia ăn hai bữa cơm.
“Không biết hoàng đế trông như thế nào nhỉ?”
Sau khoảng thời gian bận rộn, người Thiện gia cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi xả hơi.
Hôm nay, người Thiện gia đều ở nhà, thoải mái dễ chịu lột quả hạch nướng chín thơm phức, ngồi nói chuyện phiếm.
“Hoàng đế lão gia nhất định uy nghiêm vô cùng, thần sắc khiến người khác không dám nhìn thẳng.”
Tưởng bà tử lười nhác khẽ cốc đầu con trai út, để khi hắn nói đến hoàng đế thì thận trọng một chút, đừng có không quy củ.
Đó là hoàng đế, là thiên tử, không thua kém gì thân tiên ở trong miếu đâu.
Tưởng bà tử nghĩ vậy cũng không có gì kỳ quái, ở các triều đại, hoàng đế khai quốc đều thích làm ra vẻ lệnh của vua làm theo ý thần linh, lúc trước khi hoàng đế khai quốc của tấn triều mưu phản cũng không phải chỉ dựa vào lời ai oán của dân.
Không biết điều gì đã khiến ông ta nghĩ ra biện pháp, một hôm có sét đánh ban ngày. chùa Đại Chiêu hương khói hưng thịnh nhất nước bị sét đánh trúng, cây ngô đồng ngàn năm ở gần chùa bị sét bổ ra, sau khi sấm sét ngưng hẳn, những người tránh sét mới lấy hết can đảm đi tới xem, bên trong cái cây bị chẻ đôi thấy được bốn chữ thiên thụ Công Tây, nghĩa là trời sinh Công Tây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận