Nông Gia Lạc
Chương 215: Yêu Cầu Lễ Hỏi
Đối với bản thân Phù Tú Liên, Thiện Tuấn Hà không có ý kiến gì, nhưng đối với người nhà của Phù Tú Liên, Thiện Tuấn Hà vẫn giữ nguyên thái độ.
Phù nương tử cũng xem như là kẻ có đầu óc, không thể hiện thái độ bất công cực độ với con gái ra bên ngoài, nhưng, trên thế này không có bức tường nào mà không lọt gió, thỉnh thoảng Phù nương tử đánh chửi con gái trong nhà, hàng xóm xung quanh vẫn có thể nghe được. Bởi vậy, chuyện hai vợ chồng Phù gia trọng nam khinh nữ, coi thường thanh danh của con gái, đã sớm truyền khắp trong thôn, đến cả một đại nam nhân như Thiện Tuấn Hà cũng có thể nghe được một ít.
Vốn dĩ, hắn đã sợ những cô nương có xuất thân trong gia đình giống như Vương Xuân Hoa, sao có thể nguyện ý để con trai cưới một nàng dâu xuất thân trong gia thế như vậy chứ?
Cho dù bản thân Phù Tú Liên ưu tú, thì người làm cha như hắn vẫn phải suy nghĩ thật cẩn thận.
“Đúng vậy, chính là nha đầu Tú Liên kia.” Vương Xuân Hoa nhìn biểu tình rối rắm của phu quân mình, nhịn không được mở miệng để tăng thêm lợi thế cho Phù Tú Liên: “Đứa nhỏ kia chơi thân với Phúc Bảo, có lẽ chính vì thế mà Phúc Tài nhà chúng ta mới để ý đến nàng. Ta nghĩ, với tình cảm giữa chúng ta với tam phòng, còn có tình cảm giữa mấy đứa nhỏ, Phúc Tài cưới một nương tử có quan hệ tốt với Phúc Bảo, sau này, khả năng xảy ra những bất hòa nghiêm trọng giữa chị dâu em chồng cũng sẽ rất ít.”
Lúc này, Vương Xuân Hoa lại có chút thông minh đột ngột, đưa ra một lý do vô cùng thuyết phục.
Đúng là trong thôn có rất nhiều hộ gia đình, bởi vì quan hệ chị dâu em chồng và giữa các chị em dâu không tốt, mà làm loạn không ít. Phúc Tài và Phúc Bảo đồng trang lứa với nhau, là quan hệ họ hàng cách nhau một đời, sẽ không thân thiết bằng quan hệ ruột thịt, nếu không chọn được một nàng dâu thích hợp cho Phúc Tài, quả thật sẽ có khả năng gây ra náo loạn lớn.
Thiện Tuấn Hà thật tâm suy nghĩ, hắn vẫn luôn hy vọng con trai với cháu trai, cháu gái có thể kéo dài mối quan hệ tốt đẹp vốn có.
“Với lại, cái danh sách tên này, là do nương đưa cho.”
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Vương Xuân Hoa biết, đối với Thiện Tuấn Hà mà nói, nương của hắn luôn luôn đúng, bà luôn dành một vị trí không thể thay thế trong lòng hắn.
Quả nhiên, khi nghe Vương Xuân Hoa nói những lời này, nét mặt của Thiện Tuấn Hà càng thêm nới lỏng.
Nàng nói nhiều như vậy, nhưng đều là những lời vô ích, không hữu hiệu bằng việc đưa ra cái danh của mẹ ruột hắn.
“Nếu Phúc Tài vừa lòng cô nương Phù gia, vậy ngươi nhờ một bà mai tới cửa đánh tiếng, thăm dò ý kiến của Phù gia xem sao. Nếu bọn họ gả con gái mà như bán con gái, thì việc hôn nhân này không cần phải suy nghĩ nữa.”
Thiện Tuấn Hà nghĩ tới lúc trước, khi kết thông gia, Vương gia đã thể hiện công phu sư tử ngoạm như thế nào. Hắc chắc chắn rằng, chỉ cần là những gia đình không yêu thương con gái, muốn ép bức con gái phụ giúp người nhà mẹ đẻ, thì lúc đưa ra lễ hỏi, sẽ đòi hỏi một khoảng thật lớn. Nếu Phù gia cũng như thế, thì chứng tỏ là lời đồn trong thôn là không sai. Khi đó, cho dù con trai có thích nha đầu Phù gia thế nào đi nữa, thì người làm cha như hắn cũng chỉ có thể nhẫn tâm chia rẽ uyên ương.
“Được rồi, ta đi tìm nương bàn bạc một chút. Ngươi đi làm điểm tâm đi.”
Vẫn cảm thấy Vương Xuân Hoa làm việc không đáng tin cậy, Thiện Tuấn Hà vừa nói, vừa đặt ly xuống, quay đầu ra cửa, đi tìm nương của hắn.
Vương Xuân Hoa tức giận banh nóc nhà nhưng vẫn vâng vâng dạ dạ, thấy Thiện Tuấn Hà ngó lơ mình như vậy, nàng càng quyết tâm phải kiếm nàng dâu mà nàng có thể áp bức.
Nếu không, nàng quả thật không thể sống tiếp được nữa.
“Muốn nhà chúng ta gả con gái qua đó?”
Phù nương tử nghe câu hỏi của một phụ nhân đến thăm nhà, tròng mắt lập tức xoay chuyển, khôn khéo suy đoán ý đồ của đối phương.
Trong tình huống bình thường, người bình thường sẽ không tới cửa hỏi thăm những vấn đề như thế. Chỉ có lúc nhà trai vừa ý nhà gái, vì không muốn tổn hại thanh danh con gái nhà người ta, mới nhờ người trung gian đến thăm dò ý kiến của nhà gái về yêu cầu lễ hỏi. Nếu nhà trai có thể đáp ứng được, thì việc hôn nhân này sẽ được xúc tiến. Nhưng nếu nhà trai không có biện pháp nào đáp ứng được yêu cầu, thì đối phương đành từ bỏ ý định. Lại bởi vì chưa từng công khai, nên sẽ không gây tổn hại gì đối với thanh danh của cả hai bên.
Hôm nay, người tới Phù gia là tam tẩu của Tô Tương, chính là một nữ nhân vô cùng khôn khéo. Đối phương tới cửa, Phù nương tử chỉ có thể nghĩ tới là tiểu bối nào đó của Tô gia, hoặc là Thiện gia để ý đến cô nương nhà nàng, tỷ lệ nhà khác nhờ Tô tam tẩu tới cửa không cao.
Kìm nén sự kích động trong lòng, nghĩ tới những lời dặn dò kĩ lưỡng của con trai, Phù nương tử bình tĩnh nói: “Ta với cha Tú Liên cũng chỉ có mình nàng là con gái, thật sự yêu thương nàng như bảo bối, chỉ cần nhân phẩm của nhà trai tốt, gia cảnh khá giả, sẽ không để Tú Liên nhịn đói hay chịu lạnh là được. Còn về lễ hỏi, nhà chúng ta cũng không có yêu cầu gì quá lớn.”
Con trai nói rất đúng, chỉ cần thuận lợi gả con gái đến một nhà giàu có nào đó, còn sợ không thể lấy được bạc hay sao?
Tô gia thì không nói, còn Thiện gia thì có hai tiểu bối đang trong độ tuổi kết hôn, bất luận là người nào để ý đến con gái nàng, thì đối với Phù gia mà nói, đều là một mối hôn sự tốt, một mối hôn sự mà một nhà bọn họ có trèo cao cũng với không tới.
“Thành thật mà nói, ta nuôi con gái lớn lên cũng không dễ dàng. Ta với lão Phù cũng đã sớm quyết định lễ hỏi. Lễ vật sẽ bao gồm sáu món, xấp vải đỏ, đèn cầy, nhang, pháo mừng, bính, tức là thức ăn chế biến bằng bột mì đem hấp hoặc nướng chín, thường có hình dạng dẹp, tròn, một chậu cây. Còn có sáu loại quả, sáu loại bánh, cùng với hai con gà thiến, hai con vịt, một cặp giò heo. Cuối cùng là tiền vào cửa, 6666 quan tiền lễ. Trong thôn của chúng ta, sính lễ như thế cũng không tính là quá nhiều.”
Số lễ vật với tiền lễ này, tổng cộng cũng không vượt quá mười lăm lượng. Bấy nhiêu đối với thôn Bình Liễu hiện giờ mà nói, quả thật không tính là nhiều. Rất nhiều người gả con gái, tiền lễ hỏi còn cao hơn nhiều so với những gì Phù gia yêu cầu.
Tô tam tẩu là người trung gian, nghe xong cũng cảm thấy nương tử Phù gia phúc hậu, không giống như bên ngoài vẫn hay đồn đại rằng nàng ta không thích con gái của mình.
“Có điều, ngươi cũng biết rõ điều kiện nhà chúng ta rồi, có thể sẽ không thể cho con gái quá nhiều của hồi môn. Đợi đến khi nàng xuất giá, ta cùng cha nàng chỉ có thể làm cho nàng hai cái rương, mang theo hai bộ chăn nệm, với quần áo trước đây của nàng. Trừ những thứ đó ra, cũng không thể làm gì khác. Dù sao con trai của ta cũng chưa có thành thân, ta cũng phải suy nghĩ cho hắn nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận