Nông Gia Lạc

Chương 106: Thay Đổi

“Sơn Sinh ca ca.”
Đúng như kì vọng của Phúc Bảo, sau khi nghe Thiện Tuấn Hải khuyên bảo, trong nhà liền trích ra một khoản tiền để thay đổi vật dụng và bài trí trong nhà.
Bởi vì tay nghề của thợ mộc trong thôn chỉ ở mức bình thường, nên Thiện Tuấn Hải nhờ Nghiêm Khôn đặt những vật dụng đó ở trấn trên. Hôm nay, Nghiêm Khôn tới nông thôn, nhân tiện mang theo một số đồ dùng đã được gấp rút hoàn thành đến. Mà Nghiêm Sơn Sinh cũng đã hơn 1 tháng không có tới Thiện gia, nên cũng theo cùng.
“Phúc Bảo muội muội.”
Nghiêm Sơn Sinh cầm chặt tiểu châu hoa trong tay, không biết muội muội có thích lễ vật hắn mang đến hay không.
Trước giờ, rõ ràng đã quen với cách xưng hô như vậy, nhưng lúc này, không biết vì sao, Thiện Tuấn Hải đột nhiên cảm thấy có chút ê răng, cảnh giác quan sát người đi cùng Nghiêm Khôn đến đây - tiểu tử Nghiêm gia.
“Mấy thứ này tốn biết bao nhiêu là bạc. Số tiền này, để dành cho Phúc Đức cưới vợ, làm của hồi môn cho Phúc Bảo không phải tốt hơn sao?” Tưởng bà thử nhìn Nghiêm Khôn giúp đỡ kê mấy cái ghế mới trong nhà chính, đứng bên cạnh, nhịn không được líu lưỡi, phàn nàn.
Bà thật sự không cảm thấy những vật dụng bày biện trong nhà mình có cái gì không tốt. Trong số đó, có một số thứ đã có từ lúc mới xây nhà, là bà cùng phu quân mời một thợ mộc có tay nghề lão luyện làm cho. Tính ra cũng đã hơn 20 năm, theo thói quen của người trong thôn, làm gì có cái gì có thể dùng được tới 20 năm chứ?
Bây giờ, đột nhiên đổi thành đồ mới hết. Những vật dụng trước kia liền bị bỏ không, hoặc là đem cho họ hàng thân thích, hoặc là chẻ làm củi đốt, cho dù là kiểu nào thì cũng không hợp với thói quen tiết kiệm của Tưởng bà tử.
“Nương, không thể nói như vậy được.”
Thiện Tuấn Hải cảnh giác nhìn tiểu tử Nghiêm gia, sau đó cười giải thích với lão thái thái: “Quý nhân nhà người ta thấy những vật dụng đã cũ của nhà chúng ta, còn không phải là xem những thứ này ở nhà chúng ta giống với những thứ ở nhà Lại Tử đầu thôn à? Nếu không cải thiện những vật dụng này, về sau còn ai dám tới nhà chúng ta nữa chứ.”
Lại Tử mà Thiện Tuấn Hải nhắc đến, là một kẻ vô lại, du thủ du thực trong thôn, thanh danh của hắn còn tệ hơn cả Thiện Tuấn Hải trước đây. Dù sao lúc ấy, sau lưng Thiện Tuấn Hải còn có Thiện gia, trong nhà điều kiện không kém, hắn chỉ cần tranh thủ một ít thì cuộc sống cũng coi như thoải mái.
Nhưng Lại Tử thì không thế. Nhà hắn là gia đình có điều kiện kém cỏi nhất trong thôn, đứa con trai này lại chẳng giỏi giang gì, sau khi trưởng bối trong nhà qua đời, hắn dường như đều phải cắp gà trộm chó mà sống qua ngày. Những nhà thân thiết với gia đình hắn, không có người nào chưa bị hắn kiếm cơm, từ tháng này qua năm nọ, càng khiến nhiều người chán ghét hắn hơn. Không ít người hận đến mức, mong rằng ngày nào đó hắn có thể chết ở bên ngoài thôn, tuyệt đối đừng trở về nữa.
Người như vậy, có thể đoán được tình huống trong nhà hắn là như thế nào. Không có nữ nhân trông coi, tất cả vật dụng trong nhà đều có mùi hôi thối. Trong nhà phủ đầy một lớp bụi, trừ hắn ra, không có ai dám bước vào.
Tưởng bà tử nghe con trai nhắc đến Lai Tử kia, theo bản năng liền nhíu mày. Lúc này nhìn những vật dụng mới tốt kia, đột nhiên cũng cảm thấy không tệ.
Đúng vậy, muốn lấy tiền từ mấy kẻ nhà giàu nhiều tiền, vắt cổ chày ra nước kia, cần phải hầu hạ người ta cho tử tế. Dòng nước nhỏ chảy nhiều cũng thành sông, muốn tích góp của cải cho cháu trai với cháu gái thật nhiều, thì còn phải dựa vào đám quý nhân này.
Từ trước tới giờ, Tưởng bà tử chưa từng cẩn thận suy xét nguyên nhân cụ thể ở đâu. Chỉ nghĩ, bởi vì Huyện lệnh tới nhà họ ăn cơm, nên đám những quý nhân kia mới nguyện ý tiêu tốn gấp mấy chục, thậm chí mấy trăm lần giá tiền, để tới nhà họ dùng cơm. Dù là gì thì bà cũng đã đạt được lợi ích, nếm được quả ngọt. Bây giờ, Tưởng bà tử chỉ hận không thể để quan phụ mẫu Vinh Tín ở nơi xa xôi có thể tới nhà họ ăn cơm, tiện thể dụ dỗ thêm đám quý nhân coi tiền như rác đó kéo lại đây.
“Chuồng trại chăn nuôi cũng coi như gần xong rồi, khoảng 3 đến 4 ngày nữa, sẽ che mái xong. Đến lúc đó, có thể đặt mấy cái máng vào, sau đó có thể thả heo, gà vịt, ngan ngỗng vào.”
Hai đại nam nhân Nghiêm Khôn với Thiện Tuấn Hải tranh thủ sắp xếp, thu dọn xong đống vật dụng mới. Còn lại một ít vật dụng, đoán chừng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có. Tay nghề của đám thợ mộc dù có nhanh, cũng không nhanh tới mức mấy ngày là có thể làm xong toàn bộ đồ gia dụng.
“Ừm, cũng cỡ đó. Nhưng phải chú ý đến mái che một chút, nếu như làm không chắc, gặp phải thời tiết mưa to gió lớn, làm ướt gia súc bên trong thì không tốt.” Thiện Tuấn Hải đồng ý với Nghiêm Khôn, gật đầu nói.
“Đợi một lát nữa, ta với người cùng qua đó xem thử thế nào.”
Số tiền Nghiêm Khôn để dành cho con trai lấy vợ đều dùng hết trong việc này, nếu nhỡ xảy ra sai sót gì, hắn quả thực có lỗi với con trai của mình. Bởi vậy, cho dù tiệm thịt ở trấn trên buôn bán bận rộn, hắn vẫn như cũ, cách một ngày lại về quê. Sợ rằng, phải đợi đến khi chuyện làm ăn chăn nuôi này đi vào quỹ đạo, hắn mới có thể bớt khẩn trương lo lắng như hiện tại.
“Đợi lát nữa, ta cũng đi với các ngươi. Phúc Bảo, con với Sơn Sinh ca của con chơi chung với nhau, không được chạy lung tung, biết chưa?” Tưởng bà tử cũng phải đi một chuyến, mang trà lạnh đến cho mấy công nhân và người phụ giúp.
“Hay là dắt theo Phúc Bảo với Sơn Sinh đi cùng đi.” Bây giờ, chỉ cần Thiện Tuấn Hải nhìn thấy những đứa trẻ khác phái, tuổi tác tương đương với con gái, thì đều không hợp mắt. Làm sao có thể để con gái ở chung một chỗ với kẻ muốn bắt con gái đi được chứ?
“Chỗ đó nhiều bụi, lại toàn đinh với mảnh gỗ, bị đụng trúng sẽ không tốt. Vả lại Sơn Sinh là đứa trẻ chín chắn, để hắn trông coi Phúc Bảo, có cái gì mà không yên tâm chứ.”
Tưởng bà tử không nghĩ nhiều như con trai, Sơn Sinh bao nhiêu tuổi, Phúc Bảo bao nhiêu tuổi, ai có thể đồn đại chuyện hai đứa nhỏ như thế ở chung chứ “Sơn Sinh, chờ bà bà về sẽ làm bánh cho con ăn, bánh nhân đậu, trộn với mỡ heo, thơm ngào ngạt, đảm bảo con sẽ thích.”
Đối với Tưởng bà tử mà nói, từ nhỏ Nghiêm Sơn Sinh đã chơi cùng với cháu trai, nên cũng không khác gì cháu trai của bà. Đứa nhỏ này tuy không nói nhiều, nhưng lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đúng kiểu trẻ con mà người lớn thích nhất.
Bây giờ, Tưởng bà tử đã bỏ qua những khúc mắc về lời đồn về chuyện của Nghiêm Sơn Sinh. Nếu người nào đó nói với bà về chuyện năm đó, bà có thể nổi trận lôi đình mà khiến những kẻ rảnh rỗi kia uất nghẹn.
Dứt lời, Tưởng bà tử thúc giục con trai Thiện Tuấn Hải cùng với Nghiêm Khôn, người bà xem như con cháu trong nhà, giúp bà khiên hai thùng trà lạnh mà bà đã nấu từ trước, với một ít chén bát sạch sẽ, nhanh chóng đến mảnh đất dưới chân núi.
“Sơn Sinh ca ca, lâu lắm rồi huynh không tới tìm muội.”
Người lớn đi hết rồi, Phúc Bảo mới kéo Nghiêm Sơn Sinh về phòng mình, sau đó lấy 1 cái hộp gỗ trên kệ thấp ra, bên trong có một ít bánh ngọt với kẹo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận