Nông Gia Lạc
Chương 132: Mong Muốn
Trước kia hắn muốn đưa con trai đi học đều là vì muốn tương lai con trai sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng bây giờ, nếu con trai đọc sách không vui vẻ gì, hắn cũng sẽ không bức ép đứa nhỏ.
“Sao có thể giống nhau được, Phúc Tài là người thông minh, chỉ là trước giờ con không chịu ra sức học hành thôi.”
ở trong lòng người mẹ, con trai mình luôn là người ưu tú nhất, Vương Xuân Hoa cảm thấy con trai mình tính tình không kiên định, bên cạnh không có anh em cùng mẹ sinh ra, ở trấn trên bị đám bạn bè không tốt dạy hư, tính tình thay đổi, chỉ cần hắn nghiêm túc nỗ lực, tuyệt đối không thua kém bất kì ai.
“Nếu con không đi học, Nhị Lang ca của con sẽ một mình bơ vơ, với lại, nếu con có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Nhị Lang ca của con không phải là được à, hắn với con học chung một trường, lại là đường huynh đệ ruột thịt, chẳng trách trước kia hắn còn đứng không nhìn con bị lão sư đánh phạt!”
“Nương tử lão nhị, ngươi ăn nói cho cẩn thận!”
Tưởng bà tử cắt ngang lời Vương Xuân Hoa, nương tử lão nhị càng nói càng quá đáng, cớ gì việc Phúc Tài không học tốt lại đem đổ tội hết lên đầu của Phúc Đức?
Từ sau khi sống chung với nhà lão tam, Tưởng bà tử liền chấp nhận cháu trai thứ hai là cháu trai bảo bối sau này sẽ phụng dưỡng bà, bây giờ, địa vị của đứa cháu này đã đuổi kịp, thậm chí còn vượt qua cả địa vị của cháu trai trưởng Thiện Phúc Tông, sao bà có thể chấp nhận để hắn bị người ta quở trách một cách vô cớ.
“Nương, con không phải có ý này.”
Vương Xuân Hoa thấy ánh mắt cảnh cáo của mẹ chồng, rụt người trở lại, tuy rằng trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy.
“Được rồi, Phúc Tài không muốn đi học thì không cần đi học nữa, cứ thuận theo ý của nó, dù sao mấy năm nay cũng đã học được ít chữ nghĩa, cũng không tới mức có mắt như mù, cũng đã là không tệ rồi, để nó theo cha nó đi học cách trồng trọt cũng không có gì là không tốt, trong nhà có nhiều ruộng đất như vậy, đúng là cần phải có một nam đinh phụ giúp.”
Cháu trai đã đưa ra lý do hợp lý, không lý gì mà cháu trai không học vô những sách vở đó mà mỗi năm lại phải tốn mấy chục lượng bắt hắn đi học, so với hơn một nửa những đứa trẻ trong thôn một chữ bẻ đôi cũng không biết thì Phúc Tài coi như cũng có chút chữ nghĩa.
“Cha, nương!”
Vương Xuân Hoa bất mãn, nàng vốn dĩ muốn tìm Tưởng bà tử và Thiện lão gia làm người thuyết phục, chứ không phải để cho bọn họ ngược lại, ủng hộ suy nghĩ ngu xuẩn của con trai nàng.
“Được rồi, ta và cha ngươi không có bị điếc đâu.”
Tưởng bà tử ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa rồi bà đứng gần Vương Xuân Hoa quá, bị tiếng kêu sắc nhọn của nàng làm cho có chút ù tai.
“Trong thôn có nhiều đứa nhỏ không đi học như vậy, cũng không phải ai cũng sống cuộc sống quá cơ cực, với lại phu quân của ngươi cùng với lão tam cũng không có đi học, ngươi có thể nói cuộc sống của họ hiện giờ không tốt sao?”
Tưởng bà tử hỏi lại Vương Xuân Hoa một câu, khiến Vương Xuân Hoa cứng họng, không thể trả lời.
“Có điều hôm nay lão nhị không cùng ngươi thương lượng mà đã mang Phúc Tài trở về, chuyện này đúng là hắn làm không đúng, lão nhị à, về sau làm việc gì thì cũng nên bàn bạc với nương tử của con trước, trừ khi co không muốn cùng nàng sống cùng với nhau nữa.”
Những lời này, vừa là khuyên giải, cũng vừa là uy hiếp.
Tưởng bà tử biết, hiện tại con trai thứ và nương tử sống chung có chút vấn đề, cả nhà trừ Phúc Tài có chút cảm tình với nương của hắn ra, những người khác đều không coi Vương Xuân Hoa ra gì, thái độ sống cùng như vậy, chắc chắn là có vấn đề, tính tình Vương Xuân Hoa vốn dĩ cổ quái, bây giờ lại ngày ngày đêm đêm cảm nhận được sự bài xích từ những người trong nhà, chẳng phải là càng muốn để tâm vào những việc vụn vặt sao.
Nhưng nghiêm túc mà nói, có tình trạng như ngày hôm nay đều là do Vương Xuân Hoa tự mình gây ra, chính nàng tự biến cuộc sống hàng ngày của mình thành như vậy, đều đã phân gia, Tưởng bà tử cũng lười quan tâm tới chuyện hai vợ chồng lão nhị, dù sao mấy năm nữa hai cháu gái đều có thể gả chồng, đến lúc đó, bọn họ còn muốn sống chung hay không thì cũng tùy bọn họ.
“Nương, con biết lỗi rồi.”
Vương Xuân Hoa nghe câu cuối cùng mà Tưởng bà tử nói kia, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn nhớ như in đoạn ký ức tuyệt vọng khi mình ở nhà mẹ đẻ.
Bao nhiêu dũng khí đều biến mất, Vương Xuân Hoa nhìn con trai đang cúi đầu có chút co rúm lại, lại nhìn vẻ mặt thật thà, ẩn giấu vẻ không kiên nhẫn của phu quân, quay đầu chạy ra ngoài.
“Hà, Đại Hà à, con thật là...”
Thấy bộ dạng này của Vương Xuân Hoa, Tưởng bà tử nhịn không được thở dài, thật lòng mà nói, chuyện náo loạn như ngày hôm nay, con trai bà không phải là không có lỗi gì.
“Phúc Tài, đi xem nương con thế nào đi.”
Thiện Tuấn Hà đẩy đẩy con trai, sau khi thấy con trai đã đi xa, mới chậm rãi mở miệng nói: “Sau khi Xuân Hoa quay về, con cũng muốn cùng nàng sống thật tốt, nhưng nàng căn bản không suy nghĩ cẩn thận xem mình sai ở chỗ nào, Mai Nương với Lan Nương, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn như thế, lúc ở nhà, nàng lại xem bọn nó như không khí, rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ con lại không hiểu sao?”
Thiện Tuấn Hà vuốt mặt: “Cha, nương, con đã nghĩ kĩ rồi, đợi khi Mai Nương với Lan Nương xuất giá, con với Vương Xuân Hoa sẽ tách ra ở riêng, không tính tới chuyện hòa li, dù sao nàng cũng là nương của Phúc Tài, quay về nhà mẹ đẻ nàng cũng không có đường sống, đợi đến lúc đó, con sẽ để cho nàng một gian phòng nhỏ, cả hai sẽ không liên quan gì hết.”
Đây là việc mà Thiện Tuấn Hà đã suy nghĩ trong lòng từ rất lâu, cho dù là hòa li hay một bên bị hưu thì đều ảnh hưởng tới hôn sự của Mai Nương, Lan Nương, thậm chí là của cả Phúc Tài, vậy nên chờ tới khi việc hôn sự của bọn nhỏ xong xuôi, hắn sẽ tách ra khỏi Vương Xuân Hoa.
Hắn cũng sẽ không làm việc quá tuyệt tình, sẽ cho đối phương một con đường sống, thậm chí, chỉ cần mấy năm này đối phương có dấu hiệu sửa đổi tốt, hắn cũng nguyện ý sống chung với đối phương đến sau cùng, tuy rằng Thiện Tuấn Hà cảm thấy vế sau có lẽ quá xa vời.
“Con nghĩ kỹ là được rồi.”
Nương tử của lão nhị hồ đồ, không rõ ràng, Tưởng bà tử cũng không rảnh quan tâm: “Con yên tâm, hôn sự của Mai Nương với Lan Nương, ta sẽ giúp con lo thật tốt.”
Đem tương lai của hai đứa cháu gái giao cho Vương Xuân Hoa, Tưởng bà tử cũng không yên tâm.
“Vâng, nương, Mai Nương với Lan Nương, đành nhờ người, với lại tam đệ muội, cảm phiền muội chăm sóc cho Mai Nương với Lan Nương nhiều năm như vậy.”
Thiện Tuấn Hà xoay người cảm tạ tam đệ muội, dây giờ những thứ con gái hắn thuê thùa đã có thể bán kiếm tiền, tuy không phải món hời gì lớn, nhưng so với đa số nữ tử không có tay nghề trong thôn thì cũng đủ để sau này khi các nàng kết hôn, điều khiển sẽ tốt hơn, vì thế, Thiện Tuấn Hà thực sự rất cảm kích Tô Tương.
“Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, rất khéo, rất khéo nha.”
Phúc Bảo giọng non nớt, chọc cho cả nhà cười, vốn dĩ không khí có chút khẩn trương cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận