Nông Gia Lạc

Chương 165: Con Gái Gả Xa

Thiện Tuấn Hà không thể chắc rằng, là vì nhà con gái có dự trữ lương thực nên mới không tới cửa nhờ giúp đỡ, hay là vì có nguyên nhân gì khác? Bởi vậy, mới không nghĩ tới việc tự mình lên trấn trên xem thử thế nào.
Lần này, hai cha con Nghiêm Khôn từ trấn trên đến nông thôn, khiến hắn nhận thấy một chút dấu hiệu không tốt, bởi vậy không kiềm chế được lo lắng trong lòng, liền chạy tới hỏi thăm.
“Nhà chồng Lan Nương, ta nhớ hình như là mở quán canh thịt dê phải không? Từ sau khi vấn đề lương thực khan hiếm bùng nổ, toàn bộ những tiệm ăn ở trấn trên, huyện thành đều đóng cửa. Tiệm mỳ Hoàng Dương kia cũng không phải ngoại lệ. Tiệm ăn như vậy, chắc chắn sẽ dự trữ không ít gạo và mỳ, trong khoảng thời ngắn không cần lo lắng đến vấn đề lương thực.” Nghiêm Khôn nói ra suy nghĩ, an ủi Thiện Tuấn Hà.
“Con gái ta gả cho lão nhị của quán. Ngay sau khi thành thân, thông gia của ta liền để con rể ta chuyển ra ngoài. Bây giờ, con rể và con gái ta đang sống riêng một mình bên ngoài.”
Thiện Tuấn Hà cười khổ, nếu không phải vì chuyện này, hắn cũng không cần phải lo lắng cho con gái nhỏ của mình như vậy.
“Cái này !” Nghiêm Khôn có chút nói không nên lời.
“Nhị ca, ngươi cứ yên tâm đi. Lúc trước, chúng ta đã từng nói cho Lan Nương với Hồng Nhị, bảo bọn họ dự trữ lương thực. Cho dù ngươi không tin tưởng đầu óc của Lan Nương, thì cũng nên tin tưởng Hồng Nhị chứ. Hắn là người thông minh, khôn khéo, nếu cảm thấy có điểm không thích hợp, chắc chắn sẽ nghĩ cách dự trữ lương thực trong nhà.”
Lúc trước, khi đưa Lữ Tú Cúc về huyện thành, thuận tiện, Thiện Tuấn Hải với Thiện Tuấn Hà có ghé qua thông báo cho Nghiêm Khôn, cũng thuận đường báo luôn cho nhà Thiện Lan Nương trong thị trấn. Cho nên, đối với Thiện Tuấn Hải mà nói, đây là nhị ca mình đang buồn lo vô cớ.
“Không được, tâm này của ta, vẫn cảm thấy không thể buông lỏng.”
Hiện tại, Thiện Tuấn Hà cảm thấy vô cùng hối hận vì lúc trước, những nữ nhân đã gả chồng quay về thôn mượn lương thực, hắn lại không nhân cơ hội đó mà hỏi thăm tình hình, tin tức của con gái mình một chút. Mấy ngày nay, mỗi buổi tối lúc ngủ, ngực hắn như bị đè một tảng đá lớn, lăn qua lộn lại không thể ngủ yên.
Cha mẹ cùng con trai ở ngay tầm mắt, con gái lớn gả gần, có cái gì gió thổi cỏ lay thì ngày hôm sau sẽ biết ngay, Thiện Tuấn Hà nghĩ tới nghĩ lui, có thể khiến cho hắn lo lắng như vậy, cũng chỉ có con gái út gả xa tận ở trấn trên mà thôi.
Hắn nghĩ, có lẽ hiện tại hắn lo lắng như vậy là do trời cao cảnh báo, có lẽ hiện tại Lan Nương đã xảy ra chuyện gì rồi.
“Khôn thúc đã nói, lúc này, lưu dân đến chỗ chúng ta không tính là nhiều, nếu muốn đi xem nhị đường tỷ, tốt nhất là ngày mai xuất phát luôn. Kì thực, hiện tại bên ngoài loạn như vậy, không bằng đem cả nhà đại bá và nhị đường tỷ trở về đây, người nhiều sẽ an toàn hơn chút.”
Phúc Bảo ở bên cạnh nhỏ giọng nói. Ở thời hiện đại, nàng cũng chưa gặp qua thiên tai nhân họa, nàng chỉ cảm thấy những lúc mưa gió bão bùng nổi lên như thế này, chỉ khi mọi người cùng nhau ở chung một chỗ, mới khiến người ta cảm thấy an toàn.
“Chỗ của đại ca không cần lo lắng, binh lính canh giữ huyện thành sẽ không để lưu dân vào thành. Còn chỗ Lan Nương, nhị ca, nếu huynh không yên tâm, ngày mai, ta và huynh với Phúc Tài đi một chuyến lên trấn trên. Nếu Hồng Nhị không ngại, liền mang cả nhà bọn họ về đây, đợi đến khi mùa đông này qua khỏi, chúng ta lại mang người trở về.”
Thiện Tuấn Hải nghĩ đến bộ dạng chật vật ngày hôm nay của hai cha con Nghiêm Khôn khi từ trong trấn trên đến, trong lòng cực kì kiêng kị những lưu dân sắp đến kia. Hắn cũng muốn nhân dịp lên trấn trên tìm cháu gái thứ hai, sẽ đi tìm một vài bằng hữu trước đây của hắn, vì có tập hợp thanh niên trai tráng trong thôn bọn họ thì vẫn thiếu.
“Tiểu đệ!”
Thiện Tuấn Hà vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng. Đệ đệ của hắn, quả nhiên là đệ đệ tốt nhất thiên hạ, cha mẹ thiên vị người đệ đệ này hoàn toàn không hề thiên vị sai.
“Như vậy đi, ngày mai ta và Sơn Sinh sẽ đi cùng với các ngươi. Chúng ta một nhóm đại nam nhân như vậy, trên người lại không mang theo lương thực gì, chắc cũng không có đám nào không có mắt dám chạy đến khiêu khích.”
Nghiêm Khôn cảm thấy, chỉ có đám người Thiện Tuấn Hải thôi thì vẫn ít người. Đây chính là cha của con dâu tương lai của hắn nha, cũng chính là hảo huynh đệ kiêm thông gia tốt của hắn, sao có thể không bảo vệ chứ?
Nếu mà có kẻ nào không có mắt cũng tốt, có thể làm cho Sơn Sinh khẳng định địa vị của mình trước mặt cha vợ tương lai của hắn. Hắn phải làm cho cha vợ tương lai của hắn biết, đối mặt với nguy hiểm phía trước, nếu có một hôn phu cường tráng, võ nghệ cao cường bảo vệ, là chuyện quan trọng đến mức nào.
Ngày hôm sau, khi trời vừa tờ mờ sáng, cha con Thiện Tuấn Hà đã chuẩn bị xong xuôi, ở nhà cũ Thiện gia chờ xuất phát. Hai người họ mặc chiếc áo bông dày nhất trong nhà, ống quần được bỏ trong ủng, sau đó dùng dây bố buộc chặt lại, phòng ngừa gió tuyết lùa vào, trong tay họ cầm xẻng sắt, bên hông dắt thêm lưỡi liềm. Hán tử quanh năm làm ruộng, làn da ngăm đen, dáng người rắn chắc, nhìn qua có vài phần khí thế dọa người.
Đêm qua cả nhà đã thương lượng tốt, nhân lúc trời còn chưa sáng sẽ xuất phát, như vậy lúc đến trấn trên sẽ là khoảng giờ Dần. Nếu tình hình của đám người Lan Nương vẫn ổn, không muốn quay về cùng bọn họ, thì bọn họ sẽ xem xét tình hình ở trấn trên một chút, sau đó liền quay trở về. Nếu đám người Lan Nương dự định theo bọn họ về thôn, bọn họ còn phải mang theo cả lương thực, than đá, đồ vật của nhà Lan Nương từ trấn trên nữa. Nếu là vế sau, thì không thể dừng chân lại thị trấn quá lâu, phải tranh thủ trước giờ Mão trở về thôn. Bởi vì khi đó, sắc trời còn chưa tỏ, trời lại lạnh như vậy, cho dù là lưu dân, cũng sẽ không ra ngoài sớm như thế, lúc này chính là thời điểm an toàn nhất.
Theo kế hoạch đã định, hai cha con Nghiêm Khôn và Nghiêm Sơn Sinh đều sẽ theo đám người Thiện Tuấn Hải lên trấn trên, nhưng cuối cùng sau khi cân nhắc lại, vẫn quyết định để Nghiêm Sơn Sinh ở lại. Tuy nói rằng, dựa theo tình hình giao thông cùng với lộ trình của lưu dân hiện tại, thì không có khả năng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, những lưu dân đó có thể đi vào trong thôn Bình Liễu, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, trong nhà vẫn nên có những thanh niên trai tráng thủ sẵn, chỉ có như vậy mới có thể yên tâm.
“Đại Hà, ngươi với Phúc Tài cũng đừng lên trấn trên làm gì. Không nghe nói hôm qua khi hai cha con ông chủ Nghiêm tới nơi, bộ dạng chật vật thế nào sao? Nếu hai người có bất trắc gì, làm sao ta có thể sống nổi?”
Vương Xuân Hoa mang sắc mặt ảm đạm nói. Với nàng, con gái thứ hai ở xa không quan trọng bằng phu quân và con trai. Con gái đã lấy chồng như bát nước đổ đi. Bây giờ, đối phương đã là người của Lý gia, sống hay chết đều do Lý gia chịu trách nhiệm, không có quan hệ gì với nhà bọn họ cả.
Lại nói, nếu cái cục nợ kia không có tích trữ lương thực, chờ nàng ta vác cái bụng to cùng với phu quân của nàng ta về nông thôn, còn không phải là về nhà mẹ đẻ để nuôi nàng ta sao? Làm gì có chuyện tốt như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận