Nông Gia Lạc

Chương 123: Quảng Bá

“Ngươi nói, thịt heo bên tiệm ăn Hảo Vận Lai đều là do ngươi cung cấp?”
Người mở miệng nói chính là một chủ nhân của khách điếm có tiếng ở huyện thành. Hắn là người làm ăn rất lớn, khách điếm chỉ là một trong số ít sản nghiệp đứng tên của hắn thôi. Lại nói, trước khi tiệm ăn Hảo Vận Lai ở trên trời rớt xuống, khách điếm của hắn là tiệm ăn được hoan nghênh nhất huyện thành. Nhưng từ khi Hảo Vận Lai xuất hiện, sau đó lại đưa ra những món ăn đặc sản, mối làm ăn của khách điếm của hắn bị ảnh hưởng không ít, đám khách quen bên khách điếm của hắn đều chuyển qua Hảo Vận Lai. Nếu không phải những món ăn đặc sản đó được Hảo Vận Lai bán ra số lượng giới hạn mỗi ngày, chỉ sợ những tiệm ăn ở huyện thành sẽ bị nó ép bức tới mức phá sản.
Tuy là như vậy, nhưng đã có không ít những quán cơm nhỏ không thể mở cửa được nữa, phải chuyển sang làm nghề khác.
Chủ nhân của khách điếm cũng từng nếm qua những món đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai. Đối với những món ăn đó, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là “kinh thiên động địa”! Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ nếm qua một hương vị thuần khiết đến vậy.
Trước giờ, hắn đều cho rằng sở dĩ Hảo Vận Lai có thể đưa ra những món ăn đặc sản như vậy, công lao đều thuộc về đầu bếp trong tiệm bọn họ, vì vậy hắn chi ra hơn 100 lượng bạc làm tiền công mỗi tháng, để chiêu dụ người đầu bếp đó về với mình. Đáng tiếc, đều bị đối phương từ chối. Năm lần bảy lượt, hắn cũng dập tắt ý định này, suy nghĩ có nên đóng cửa khách điếm, chuyển qua kinh doanh loại mặt hàng khác hay không.
Dù sao vị trí kinh doanh của khách điếm cũng rất tốt, bây giờ tiệm ăn bị trì trệ, không có nghĩa những mặt hàng khác cũng sẽ bị trì trệ theo. Là người làm ăn thông minh, hắn biết con đường nào là có lợi cho mình nhất.
Nhưng mà hiện tại, hắn phát hiện ra, món ăn của Hảo Vận Lai sở dĩ xuất chúng, rất có khả năng không phải nhờ vào tay nghề của đầu bếp, mà là bởi vì nguyên liệu nấu ăn của nó xuất sắc hơn nhiều so với những nguyên liệu bình thường. Điều này dường như có thể khẳng định được nguyên do vì sao, hắn đưa giá tiền cao như thế, lại không thể đào được góc tường nhà người ta. Bởi vì hơn ai hết, người đầu bếp càng hiểu rõ nguyên do món ăn ngon là từ đâu.
Nghe những lời nói này của Thiện Tuấn Hải, kích động lớn nhất hẳn là những người có dính dáng đến việc kinh doanh ăn uống, nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ những người đó mới kích động.
Phải biết rằng, trong số những người đang ngồi đây, có không ít người là khách quen của tiệm ăn Hảo Vận Lai, vì muốn mua được đồ ăn số lượng giới hạn của tiệm Hảo Vận Lai mà mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ. Nếu bọn họ không hiểu sai ý của Thiện Tuấn Hải, thì sở dĩ những món ngon của tiệm ăn Hảo Vận Lai ngon như vậy, hoàn toàn là nhờ vào nguyên liệu nấu ăn mà nó sử dụng. Điều này có phải có nghĩa là, nếu bọn họ đặt mua rau dưa, thịt của Thiện gia, thì trong bếp của bọn họ cũng có thể nấu ra những món ăn ngon như vậy đúng không?
“Không chỉ như vậy, cứ cách vài ngày, chúng ta đều sẽ cung cấp cho tiệm ăn Hảo Vận Lai một số lượng gà, vịt nhất định. Nếu các vị lão gia không tin, có thể đi hỏi thăm, những nguyên liệu nấu ăn của Hảo Vận Lai đều đặt mua của tiệm thịt Nghiêm gia trấn trên. Mà heo, gà, vịt nhà chúng ta cũng đều bán thông qua tiệm thịt Nghiêm gia.”
Thiện Tuấn Hải cười tủm tỉm trả lời, quả nhiên lúc trước nghe theo lời Nghiêm Khôn là chính xác.
Ngay từ đầu hắn đã yêu cầu bọn họ không nên công bố quá sớm sự đặc biệt của thịt heo, gà vịt nhà họ, mà là đợi đến hôm nay, khi những món ăn đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai đã khẳng định được tên tuổi, thậm chí bởi vì số lượng hạn chế, đặc biệt được những phú hào truy tìm, chọn ngay lúc này để công bố, mới có thể đạt được hiệu ứng mà họ mong muốn.
Hắn vừa nói xong những lời này, những người vốn dĩ còn đang hoài nghi, cũng không còn nghi ngờ nữa.
Tiệm ăn Hảo Vận Lai có 3 món ăn đặc sản, thịt kho tàu, gà phú quý, vịt ngọc nấu măng, những món đó mỗi ngày đều bán số lượng giới hạn. Nguyên liệu nấu của ba món này lại khớp với những gì mà Thiện Tuấn Hải vừa mới nói với bọn họ. Hơn nữa, số lượng hắn vừa nói ra, cũng giải thích rõ ràng vì sao những món ăn của Hảo Vận Lai được hoan nghênh như vậy, nhưng mỗi ngày chỉ bán số lượng giới hạn.
Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có số lượng hữu hạn, mà những món này nếu thiếu đi nguyên liệu chính xác để nấu, thì sẽ mất đi vị ngon nhất của nó. Cho nên dù muốn kiếm thật nhiều tiền, thì ông chủ của tiệm ăn Hảo Vận Lai cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nghĩ ra chủ ý bán số lượng giới hạn.
“Các vị lão gia nếu thích thịt heo, gà vịt của nhà chúng ta, thì có thể cho hạ nhân đến cửa hàng thịt Nghiêm Ký của Nghiêm lão gia trấn trên để đặt hàng. Không chỉ vậy, hiện tại nhà chúng ta còn nuôi thêm dê với ngỗng. Đợi đến lúc thời tiết mát mẻ, không gì có thể bồi bổ thân thể bằng canh thịt dê nha. Ngoài ra, còn có một ít rau quả tươi sạch, các vị lão gia cũng vừa mới nếm qua, đều được trồng trên đồng ruộng của nhà chúng ta.”
Thiện Tuấn Hải thuận tiện quảng bá luôn rau củ của nhà mình. Những mảnh đất lúc phân gia chia cho hắn, bây giờ đều do nhị ca xử lý, một phần dùng để trồng rau củ làm thức ăn cho heo, một phần trồng những loại rau dưa quý. Có lẽ vì được tưới và bón phân đầy đủ, nên tươi ngon hơn nhiều so với những rau củ bình thường do những hộ khác trồng.
Nhưng nhiều như vậy, nhà mình ăn cũng không hết, còn không bằng thuận theo con đường này, quảng bá với các lão gia, còn có thể bán được giá cao hơn nhiều so với bán ngoài chợ.
Nghe Thiện Tuấn Hải nói xong, khách khứa ở đây không nhịn được mà nhớ lại. Hình như những món mà họ ăn lúc nãy, đều thơm ngon đến mức không hề tầm thường. Vốn dĩ họ còn cho rằng, ngon như vậy đều là nhờ công lao của Tưởng bà tử. Bây giờ xem ra, cũng giống như những món ăn đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai, một phần là do tay nghề đầu bếp, nhưng phần lớn vẫn là nhờ hương vị của bản thân các nguyên liệu.
Mấy nhà kinh doanh tiệm ăn, quán rượu đang ngồi đây đều hạ quyết tâm, đợi khi quay về, lập tức cho hạ nhân lên trấn trên tìm ông chủ của cửa hàng thịt Nghiêm Ký nói chuyện, tranh thủ mua được càng nhiều nguyên liệu nấu ăn càng tốt.
Đặc biệt là chủ nhân của khách điếm kia, nếu không phải bởi vì lo lắng nếu mình bao hết toàn bộ những nguyên liệu nấu ăn này, sẽ khiến cho tập thể những chủ nhân của các tiệm ăn khác công kích, hắn chỉ hận không thể bao hết toàn bộ những nguyên liệu đó, sau đó mở rộng khách điếm ra khắp toàn bộ phủ châu.
Thời gian gần đây, sức hút của tiệm ăn Hải Vận Lai làm hắn không thể nghi ngờ sức hấp dẫn của những nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia.
Ở đây, đoán chừng người bình tĩnh nhất chỉ có mình Vinh Tín. Dù sao hắn cũng chính là người đầu tiên biết nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia không tầm thường.
Bữa tiệc này kết thúc thuận lợi, sau khi đưa lên những món tráng miệng mới lạ mà Phúc Bảo làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận