Nông Gia Lạc
Chương 67: Bị Tấn Công
Nữ hài trong thôn đều ngưỡng mộ nàng, cảm thấy số nàng thật là tốt, đều là sinh ra ở nông thôn, nhưng lại giống như tiểu thư ở trấn trên với huyện thành, không cần phải làm việc, được người trong nhà chiều chuộng. Tất cả mọi người đều nói, chỉ với sự yêu thương của Thiện gia đối với nàng, sau này khi nàng xuất giá, của hồi môn nhất định sẽ rất rất nhiều.
Các nữ hài tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu rõ, nữ nhân sau khi gả chồng, của hồi môn nhiều hay ít chính là sức mạnh của các nàng. Đặc biệt là ở nông thôn, nếu mà trong tay có một phần của hồi môn, thì có thể nghênh ngang với chị em dâu trong nhà.
Nhà Phú Tú Liên đối xử với con gái không tệ, nhưng tuyệt đối không thể gọi là chiều chuộng. Nàng đến thôn Bình Liễu, nhìn thấy Ngưu Thiết Hoa có thể cùng huynh đệ trong nhà tranh cãi, có thể cùng ngồi ăn cơm chung với nam nhân trong nhà, cũng đã đủ bất ngờ. Sau đó, nghe tới chuyện Phúc Bảo không cần phải làm việc, mỗi ngày chỉ việc ngủ tới lúc tỉnh, khỏi cần nói kinh ngạc tới mức nào.
Nhưng giờ nhìn tận mắt, nàng bỗng nhiên cảm thấy, nếu nàng cũng có 1 muội muội ngoan ngoãn, xinh đẹp như thế, nàng cũng sẽ không nỡ để nàng ấy làm việc, người Thiện gia yêu thương nàng ấy không phải là không có lý do.
“Phúc Bảo, nương ta xấu lắm. Hôm nay, khó khăn lắm ta mới được đi chơi với đại ca, thế mà người còn bắt ta phải cắt một sọt rau dại đem về.” Ngưu Thiết Hoa thỉnh thoảng lại vuốt tay nhỏ của Phúc Bảo, rồi lại bóp bóp cánh tay nàng, tủi thân nói.
“Có điều cũng may có Tú Liên giúp ta, đợi chút nữa mấy tiểu tử đó đi bắn chim, ngươi đi cắt rau dại với chúng ta đi.” Ngưu Thiết Hoa không thích đi chung với đám tiểu tử thúi kia, một đám người mồ hôi khó ngửi, ồn ào, ầm ĩ, làm gì đáng yêu như Phúc Bảo.
Quan trọng nhất là thời tiết nóng thế này, người Phúc Bảo lại mát lạnh, còn mát hơn cả việc tắm nước giếng.
“Ừa, được.” Phúc Bảo thấy Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên mang theo sọt tre thì có chút hối hận, nếu biết trước thì nàng cũng mang theo một cái sọt tới núi, lỡ đâu chút nữa tìm được cái gì đó lại chẳng mang về được.
“Bộp !” “Ai da !” Phúc Bảo xoa đầu, lúc nãy không biết bị cái gì cứng phang vô đầu, từ nhỏ đã được cha mẹ nuông chiều, bỗng dưng bị đau thế này liền không chịu nổi, theo cơn đau vừa ập tới, liền chảy nước mắt.
“Bộp! Bộp! Bộp!” Trên mấy nhánh cây cổ thụ rậm rạp, không biết là cái gì, cứ không ngừng rơi xuống phía Phúc Bảo đang đứng, Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên đứng bên cạnh cũng bị công kích.
Phúc Đức đi đằng trước, nghe được tiếng muội muội kêu đau, mặc kệ các huynh đệ, sốt ruột chạy thật nhanh về phía muội muội.
Lúc này, công kích trên cây trở nên càng nhiều hơn, Phúc Đức và mấy nam hài chạy theo sau hắn cũng không có thời gian dừng lại để tìm ra đầu sỏ. Lúc tới nơi, chỉ kịp cởi lớp áo bên ngoài, chống đỡ những công kích trên cây, dắt theo mấy nữ hài chạy về phía bên kia.
Mà công kích trên cây cũng không ngừng lại, một đám người chỉ kịp né tránh, sau đó nhìn lên cây, thấy một đám nho nhỏ chạy theo bọn họ, đến lúc trên cây không còn “vũ khí” ném họ nữa, mới ngừng công kích. Lúc này, cả đám mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên kia, sóc con đắc ý đứng ở trên cành cây, xuyên qua lá cây, nhìn tiểu cô nương đáng yêu đỏ mắt, đỏ mũi đứng giữa đám người.
Chúng nó đã đem hết lương thực dự trữ cho mùa đông đưa cho nàng, bây giờ, chắc tiểu cô nương đáng yêu kia thích chúng nó lắm đây.
“Sao hôm nay mấy con sóc trên cây lại nổi điên thế.” Đám tiểu tử mang theo các nữ hài tránh né, nhưng vẫn tinh mắt nhận ra thứ gì vừa công kích bọn họ.
Nhưng chính vì xác định được nguyên nhân, nên họ mới nghi hoặc.
Trước giờ, dưới chân núi này không bao giờ xuất hiện thú dữ, nhưng lại hay xuất hiện đám khỉ con, sóc con. Đặc biệt là chân núi phía nam này, vì ở đây có một mảnh rừng quả dại, nên liền trở thành nơi mà mấy con vật nhỏ yêu thích nhất.
Dựa vào kinh nghiệm trước đây, bọn trẻ với mấy con vật nhỏ này chính là nước sông không phạm nước giếng. Mấy hài tử trong thôn đến đây chơi, đều biết là đám động vật nhỏ này thích nhất là kết bè phái, ích kỷ, nhỏ nhen. Nếu chọc phải một trong số chúng, thì sẽ bị cả đám cùng tấn công. Bởi vậy, mỗi lần đi bắn chim, bọn họ sẽ hết sức tránh né đám sóc với khỉ này, lúc hái quả dại cũng sẽ chú ý nhìn xem xung quanh có sóc con với khỉ đang canh chừng hay không, nếu mà bị mấy con thú đó coi là kẻ trộm thì sẽ bị tấn công.
Nghĩ lại, nãy giờ bọn họ cũng chưa có làm gì để chọc giận chúng, ná cũng chưa lấy ra, cũng không có ai dừng lại hái quả dại.
Chẳng lẽ mấy nữ hài tử kia đã làm cái gì?
Nghĩ như vậy, đám tiểu tử có chút không vui, xoa xoa chỗ đầu với cánh tay vừa mới bị nện trúng, oán trách mấy người dắt theo em gái tới đây.
Một đám con trai chơi với nhau thôi là đủ rồi, tự dưng lại dắt theo mấy đứa con gái nhõng nhẽo, bây giờ thì hay rồi, không biết đứa nào không hiểu chuyện, lại đi chọc giận cái đám con vật khó nhằn nhất cái núi Đại Thanh này. Cũng không biết, chút nữa đi ngoài, có lại bị tấn công một trận nữa hay không.
“Mọi người nhìn xem, đây là cái gì?” Chờ công kích trên cây dừng lại, rốt cuộc mấy con vật nhỏ kia cũng ngừng tấn công bọn họ, tiểu tử chạy cuối cùng, vốn đang dùng áo che đầu để tránh sự tấn công, chợt ngồi xổm xuống, nhặt một quả phỉ chắc nịch trên mặt đất, vui vẻ khoe với đám bạn đang đứng phía trước.
Đây là quả phỉ trong núi Đại Thanh. Nghe một vài thợ săn có bản lĩnh truyền ra, quả phỉ chỉ có ở rừng cây sâu trong núi, chỉ có những thợ săn lợi hại nhất mới có thể đi đến nơi sâu như vậy.
Thôn Bình Liễu có mấy hộ thợ săn, đôi khi bọn họ vào núi mà không săn bắt được gì, thì sẽ mang một ít trái cây ở sâu trong núi ra, bán cho người trong thôn hoặc những người bán hàng rong, bù đắp tổn thất khi vào núi. Trong đó, quả phỉ là thứ bọn trẻ thích nhất.
Trẻ con trong thôn Bình Liễu, ít hay nhiều đều từng nếm qua quả phỉ, thứ hương vị giòn tan, béo ngậy đó luôn khiến chúng nhớ mãi. Đối với nam hài kia mà nói, đây là thứ quả mà một năm chưa chắc hắn đã được ăn 2, 3 quả, lúc này, nhặt được quả phỉ từ mặt đất lên, không tránh khỏi vui sướng, quơ chân múa tay, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống, tiếp tục nhặt thứ quả mà vừa rồi còn bị coi là vũ khí tấn công.
Được hắn nhắc nhở, mấy hài tử kia cũng không rảnh để oán trách đầu sỏ gây tội nữa, nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhặt những thứ có thể ăn được từ mặt đất lên.
“Còn có hạt thông này!” “Có cả hạch đào nữa!” Đây đều là những loại hạt dễ bảo quản, chỉ cần đặt ở nơi thoáng mát, tránh ánh sáng, thì một hai năm cũng không sợ hư.
“Còn có sim nữa nè, tiếc là bị nát hết rồi.”
- Giải thích, Quả phỉ là một giống quả thuộc họ hạt dẻ. Còn Hạch đào hay còn gọi là hồ đào, vạn tuế tử, óc chó. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận