Nông Gia Lạc

Chương 211: Chuyện Đau Đầu

Thiện Tuấn Hải đau lòng, ôm ngực, kêu la ai oán.
Con trai nhà người ta sao lại khôn khéo như thế, biết cách dụ dỗ mà tha được ‘củ cải trắng tốt nhất thiên hạ’ mang về nhà, còn con trai hắn thì vẫn cứ ngây ngô hệt một khúc gỗ, không biết khi nào mới có thể tha ‘củ cải trắng’ về nhà đây.
Nghĩ tới con gái đã bị hắn hứa gả ra ngoài, Thiện Tuấn Hải cảm thấy mình đã mắc phải bệnh vô phương cứu chữa.
“Cha hẳn là muốn uống trà con dâu pha rồi, ca ca, huynh cần phải nỗ lực nha.”
‘Củ cải trắng tốt nhất thiên hạ’ - Phúc Bảo - một chút cũng không nể tình huynh muội, thấy ca ca ruột thịt vì nàng mà bị tai bay vạ gió, không những không thương tình, mà trái lại, còn đứng một bên đổ thêm dầu vào lửa. Nàng vỗ vỗ vai của ca ca Phúc Đức, giống như chú chuột nhỏ trộm được dầu gạo.
“Ồ!”
Phúc Đức quả thật chính là một đứa nhỏ tốt bụng, đơn thuần. Nhìn thấy bộ dạng mong chờ của cha với muội muội, hắn cũng có vài phần mong đợi vị nương tử tương lai của mình:
“Chuyện hôn sự của con cái đương nhiên là do cha mẹ làm chủ. Cha giúp con trai để ý cô nương nhà nào, con trai cũng đồng ý hết.”
Vừa nói, Thiện Phúc Đức vừa cảm thấy có chút ngượng ngùng, ngoảnh mặt che giấu vẻ xấu hổ, né tránh tầm mắt của cha và muội muội Phúc Bảo.
Thiện Tuấn Hải bị con trai “ngoan ngoãn” làm cho tức lộn ruột, chỉ hận Nghiêm Sơn Sinh không phải là con trai của hắn.
“Được rồi, đồ đã chuẩn bị xong cả rồi. Hai cha con các người đừng có làm ầm ĩ nữa. Phúc Bảo cùng nương lên trấn trên, còn chàng, không muốn cũng phải chịu.”
Mấy năm nay, cuộc sống của Tô Tương vô cùng suôn sẻ, mà tính tình của nàng cũng ngày càng nóng nảy, thỉnh thoảng còn cáu kỉnh với Thiện Tuấn Hải. Nhưng Thiện Tuấn Hải lại không cảm thấy tức giận, mà trái lại, mỗi khi Tô Tương khó ở, hắn liền dỗ dành, lấy lòng nàng, tình cảm hai vợ chồng ngày càng tốt đẹp.
Mấy ngày nay, bởi vì chuyện hôn sự của con gái mà Thiện Tuấn Hải nằm lỳ giả bệnh, Tô Tương đã sớm chịu không nổi cái tật xấu bất thường này của hắn, bây giờ thấy hắn còn muốn gây sự, lập tức đứng ra dẹp loạn.
Thiện Tuấn Hải nằm ở trên giường, còn đang nghĩ xem mình nên bị đau chỗ nào, bị nương tử liếc mắt một cái, hông run lên sợ hãi.
Lập tức, đầu không đau, lưng cũng không ê ẩm nữa, đàng hoàng đứng lên, khoác áo khoác vào, mi mắt cụp xuống, đứng ở sau lưng nương tử, dùng tất cả tuyệt kỹ mồm mép của mình để biểu đạt mong muốn được cùng đi lên trấn trên.
Thiện Tuấn Hải vô cùng thức thời, nếu như lần đi lên trấn trên này không thể tránh, như vậy thì hắn sẽ đi cùng. Ít nhất cũng có thể để ý đến hai đứa trẻ đang tuổi tình cảm nồng đậm này, phòng trường hợp bọn chúng làm ra những việc bùng nổ.
Không có Thiện Tuấn Hải cố tình gây chuyện, việc chuẩn bị cũng đơn giản thuận lợi hơn. Cả nhà thu dọn xong đồ dùng của Thiện Phúc Đức, liền khua xe bò, từ từ đi lên trấn trên.
“Xuân Sinh ra ngoài về đấy à?”
Lúc ra tới đầu thôn, đoàn người vừa lúc nhìn thấy Phù Xuân Sinh không biết đã lêu lổng bên ngoài mấy ngày, vừa mới trở về.
Đều là người trong thôn, cúi đầu không thấy, ngẩng đầu thấy, nên dù thanh danh của Phù Xuân Sinh tuy không tốt lắm, nhưng không trở ngại cho việc xây dựng quan hệ nhân tình, vì thế Thiện Tuấn Hải với Tô Tương gọi hắn một tiếng, xem như là chào hỏi.
“A, vâng, vâng.”
Trong lòng Phù Xuân Sinh còn đang suy nghĩ về những lời vừa nghe mấy ngày trước, bất ngờ bị người Thiện gia gọi lại, thiếu chút nữa té lăn trên mặt đất.
“Sao lại không cẩn thận thế chứ? Chú ý nhìn đường một chút.”
Thiện Tuấn Hải nhìn thấy bộ dạng của tiểu tử kia thì liền biết, mấy ngày nay hẳn là đối phương đã đắm chìm trong tửu sắc. Lúc trước, trong đám bằng hữu tốt của hắn cũng có vài người như vậy, chẳng qua là sau này không giao du nữa. Những bằng hữu còn lại, tuy rằng đa số bọn họ đều lăn lộn nơi hỗn tạp, nhưng đều là những nam nhân biết suy tính đến gia đình.
Thiện Tuấn Hải tự nhận mình là nam nhân tốt, đương nhiên sẽ khinh thường những người như Phù Xuân Sinh - ỷ vào tuổi trẻ lại được cha mẹ yêu thương, rồi bừa bãi ở bên ngoài. Cũng may, đây không phải là con trai hắn, nếu không hắn chắc chắn sẽ đánh thằng nhóc này gãy chân.
Trong lòng chửi thầm, nhưng bên ngoài, Thiện Tuấn Hải lại trưng ra bộ mặt tươi cười.
“Ta biết rồi, Hải thúc, Hải thẩm đi thong thả.”
Trước mặt Thiện Tuấn Hải - người từng là thủ lĩnh đám lưu manh, Phù Xuân Sinh không thể không cúi đầu khom lưng, bày ra bộ dáng muốn bao nhiêu thành thật thì có bấy nhiêu thành thật. Đợi xe bò của Thiện gia đi xa, lúc này mới dám ngẩng đầu, lau mồ hôi trên trán, rồi chậm chạp đi về nhà.
Kỳ thật, nếu cẩn thận suy xét, Thiện gia chính là thông gia cực tốt để lựa chọn. Ví như đại phòng Thiện gia đi, lúc trẻ là người có năng lực nhất, nhưng lúc này lại chẳng bằng. Nhị phòng và tam phòng của Thiện gia thì ngược lại, mấy năm nay phát triển không tồi, nhất là tam phòng, cũng giúp nhị phòng rạng danh không ít.
Phù Xuân Sinh suy tư trong lòng, Thiện gia cũng có hai đứa con trai đang độ tuổi kết hôn, vừa lúc lại phù hợp với muội muội của hắn. Tuy nói khoảng cách giữa hai nhà quá lớn, nhưng không phải Tú Liên có quan hệ rất tốt với Thiện Phúc Bảo - cháu gái bảo bối của Thiện gia - hay sao? Chưa hẳn đã không có cơ hội được gả vào Thiện gia.
Thiện Phúc Đức là người đọc sách, người Thiện gia đặt kỳ vọng vào hắn rất lớn, không nhất định sẽ nhìn trúng cô nương quê mùa nhà bọn họ. Nhưng Thiện Phúc Tài thì khác. Thứ nhất, nhị phòng Thiện gia không có năng lực như tam phòng. Tiếp theo, nương của Thiện Phúc Tài căn bản không phải là người quản lý gia đình, nếu muội muội của hắn có thể gả qua đó, lập tức có thể trở thành người quản lý việc nhà, đến lúc đó, có thể lợi dụng kẽ hở mà kiếm được nhiều thứ tốt cho hắn, đủ để hắn sống một cuộc sống thoải mái, dễ chịu.
Nhị phòng Thiện gia có nhiều đất đai như vậy, mỗi năm đều thu hoạch được một con số khổng lồ. Người trong thôn trong lúc nói chuyện phiếm từng nhắc đến, tam phòng Thiện gia khi mua lương thực của nhị phòng đều trả giá cao hơn so với bên ngoài thị trường, vậy thì, một năm có thể kiếm được bao nhiêu bạc chứ?
Phù Xuân Sinh tính muốn nát óc cũng không nghĩ ra được con số cụ thể, nhưng trong lòng hắn biết rõ, con số kia, nhất định có thể làm cho hắn sống vô ưu vô lo qua ngày.
Hắn hít vào một hơi, lạnh đến giật mình một cái, làm cái đầu đang u mê tửu sắc thanh tỉnh không ít.
Nếu muội tử của hắn có cơ hội gả vào Thiện gia, hắn phải bảo đảm không để cho cha mẹ hắn đòi hỏi quá đáng, tránh cho việc hôn nhân này thất bại. Hắn nhất định phải mưu tính lâu dài, để muội muội hắn có thể từ từ bòn rút từ Thiện gia một khoản nhiều gấp mấy lần số tiền lễ hỏi.
Nghĩ thì hay lắm, nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng, muội tử nhà mình bộ dạng gầy trơ xương, không giống kiểu người có thể quyến rũ được mấy tôn tử của Thiện gia.
Phù Xuân Sinh suy nghĩ, chi bằng trước khi nha đầu thúi kia xuất giá, khuyên bảo nương của hắn đối xử với nàng tốt một chút, may vài bộ y phục mới, thức ăn cũng cho nhiều hơn một tí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận