Nông Gia Lạc

Chương 201: Mối Hôn Sự Tốt?

“Lão tam, việc này có phải đường đột quá hay không, người trong nhà cũng không nghe được chút động tĩnh.”
Lữ Tú Cúc cảm thấy chuyện này có lẽ còn có thể cứu vãn một chút, xem như là việc duy nhất mà đại bá nương nàng có thể làm vì tiểu yêu tinh kia.
“Không đường đột, chuyện này, lão bà tử ta đã đáp ứng rồi.”
Tưởng bà tử không biết con dâu trưởng đã tưởng tượng những gì, nếu bà biết, đảm bảo sẽ chửi Lữ Tú Cúc một trận. Nàng ta còn chưa thấy qua cảnh tượng Phúc Bảo dùng nắm tay của mình đấm đứa nhỏ Sơn Sinh kia một trận như thế nào đâu! Đối với Tưởng bà tử, sau khi hai đứa nhỏ kết hôn, tuyệt đối không có chuyện Nghiêm Sơn Sinh bắt nạt cục cưng của bà, mà trái lại, cục cưng của bà còn bắt nạt Sơn Sinh đến thảm nữa kìa.
Phi phi phi, cảm thấy mình đã làm hư hình tượng cháu gái đơn thuần, ngoan ngoãn, trong lòng tưởng bà tử phi phi vài cái, cháu gái bà mà bắt nạt người khác sao, cái đó có thể gọi là bắt nạt sao, đó là đánh yêu!
“Ai dà, thật là đáng tiếc, có lẽ công tử Vương gia với tiểu nương tử nhà đại thiên nhân không có duyên phận.”
Chuyện tới lúc này, bà mai Hoa cũng chỉ có thể nói như vậy. Mặc kệ trước đó Thiện gia với Nghiêm gia có quyết định hôn sự hay không, thái độ của trưởng bối Thiện gia đã quá rõ ràng, đó chính mong muốn thúc đẩy chuyện của hai đứa nhỏ. Chung quy lại, Vương đại thiện nhân vẫn là đến chậm một bước.
“Có điều, tuy việc hôn nhân với Vương gia không thành, nhưng Tưởng đại tỷ còn nhớ rõ lúc trước ta có nói chuyện hôn sự của Tam Lang nhà các ngươi hay không?”
Bà mai Hoa không hổ danh là bà mai có tiếng khắp làng trên xóm dưới, một dây tơ hồng dắt không thành, vẫn có thể dắt một sợi khác.
“Chính là cháu gái của nhà Mao địa chủ thôn bên đó. Đối phương nghe nói Thiện gia quyên góp cho nạn dân, hành động nhân nghĩa, nếu hôn sự của hai đứa nhỏ thành, ngoài mười chăn đệm gấm lụa, cùng với năm mươi lượng bạc trong rương, hắn còn cho cháu gái năm mẫu ruộng thượng đẳng làm của hồi môn.”
Thông thường, ruộng đất, cửa hàng, nhà cửa chỉ phân cho con trai. Đối với nhà bình thường, con gái xuất giá có thể mang chăn mền, đồ dùng sinh hoạt làm của hồi môn đã là đãi ngộ không tệ rồi. Dùng ruộng đồng làm của hồi môn như thế này rất hiếm thấy. Phần của hồi môn mà Hoa bà tử nói, quả thật vô cùng hào phóng.
Tưởng bà tử không thể nào thích cái loại trước khi quyết định hôn sự đã ra giá rõ ràng. Chẳng khác gì cháu gái Mao gia kia không thể gả ra ngoài, trừ cháu trai của bà ra thì không thể. Bởi vậy, cảm quan mà nói, bà không thể nào cảm thấy mối hôn sự này có gì tốt.
Thiện Tuấn Hà cũng nghĩ như nương của hắn. Hắn đơn thuần chỉ là không thích người Mao gia một chút cũng không coi trọng danh dự của cháu gái, gióng trống khua chiêng mời bà mai tới nhà trai làm mai. Đối với Thiện Tuấn Hà, việc tìm bà mai tới nhà, đó là chuyện của phía nhà trai.
Hắn cảm thấy, vội vàng như thế chắc hẳn không phải là chuyện tốt. Mao gia một lòng muốn đem cháu gái gả cho con trai hắn, bây giờ ngay cả ruộng đất cũng đã đưa ra, ai biết rốt cuộc là bọn họ muốn che giấu cái gì.
Thiện Tuấn Hà tự nhận mình không phải là người thông minh, lười phải kết giao thông gia với loại người đầu óc so đo tính toán như vậy.
So với gia cảnh giàu có, hắn càng hy vọng con trai cưới một nàng dâu quyết đoán, biết cách quản lý nhà cửa thật tốt. Tốt nhất là có thể khiến cho bà mẹ chồng Vương Xuân Hoa trở nên dễ bảo.
Tất cả mọi người đều không hài lòng, nhưng Vương Xuân Hoa lại vô cùng hài lòng, kia chính là năm mươi lượng bạc với năm mẫu ruộng tốt nha!
Tuy rằng nàng muốn tìm một nàng dâu khắc khổ, chịu đựng được vất vả, cần kiệm quản gia, hiếu thuận mẹ chồng, nhưng trước giàu sang phú quý, Vương Xuân Hoa vẫn không nhịn được động tâm.
Lúc bà mai vừa mở miệng, Thiện Phúc Tài liền cảm thấy không tốt. Giờ phút này, nhìn thấy ánh mắt của nương hắn, trái tim đập “thình thịch”, theo bản năng liền nhìn về phía nãi nãi.
“Hôn sự này e là cũng không thành!”
Nói thế nào thì cũng là cháu trai mình, Tưởng bà tử tuy không muốn nhúng tay vào việc gia đình của lão nhị, nhưng lúc này lại không thể không lên tiếng.
“Như thế nào lại cũng không thành? Chẳng lẽ cháu trai này của nhà bà cũng đã có hôn phối?” Hoa bà tử có chút nghi ngờ hỏi. Cả hai nhà này đều cho bà tiền lễ làm mai không ít. Nếu bà làm mai thành công thì số tiền nhận được có thể gấp mười lần bình thường. Bảo bà từ bỏ, quả thật có chút luyến tiếc.
“Không có, không có! Ta là nương của Phúc Tài, không có lý nào Phúc Tài có hôn phối, mà người làm nương như ta lại không biết.”
Vương Xuân Hoa không thể áp chế cơn tức giận của mình. Rốt cuộc nhà cũ muốn cái gì, nhẫn tâm không muốn nhị phòng bọn họ sống tốt ư?
Lúc trước, khi giá lương thực tăng cao, nhà cũ không cho bọn họ bán lương thực, kết quả là đưa không số lương thực đó cho triều đình. Tam phòng mượn chuyện này mà chiếm được thứ tốt, còn bọn họ được cái gì chứ? Cũng chỉ được một ít bạc vụn mà tam phòng đưa cho để bịt miệng thôi.
Vương Xuân Hoa đã quên, vốn dĩ lương thực trong kho lúa nhà nàng đa phần đều được tam phòng đặt mua, dùng để làm thức ăn cho gia súc. Nhiều năm qua đều như thế, không thể nói bởi vì bão tuyết, lương thực trở nên quý giá, mà giao kèo lúc trước bị hủy bỏ.
Huống hồ, Thiện Tuấn Hải cũng không chiếm không lợi ích của ca ca, giá cả qua mỗi năm đều được tăng thêm.
Người như nàng luôn thích để tâm vào những chuyện vụn vặt. Mấy năm nay, bị người nhà bài xích, tuy bên ngoài vẫn bình thản, nhưng tính tình bên trong càng lúc càng bướng bỉnh, méo mó. Chỉ cần nàng đã nhận định rồi, thì sẽ không vì người khác nói dăm ba câu mà thay đổi.
Lúc này, Vương Xuân Hoa nhận định cháu gái Mao gia tốt, Tưởng bà tử phản đối chính là vì bà không muốn nhị phòng bọn họ sống tốt. Điều này càng khiến cho Vương Xuân Hoa càng mong muốn cháu gái Mao gia trở thành con dâu của mình.
Theo suy nghĩ của nàng, mẹ chồng không ưa cháu gái Mao gia, tự nhiên sẽ không cho nàng ấy sắc mặt tốt. Có một bà nội chồng xảo quyệt ngăn trở như thế, con dâu nhất định sẽ đứng về phía nàng. So với việc con dâu tương lai của mình là người mà mẹ chồng thích, hai bên cùng một giuộc với nhau, thì đứa con dâu này càng thích hợp hơn.
“Đại Hà, ta cảm thấy cô nương Mao gia kia rất tốt.”
Vương Xuân Hoa nhỏ giọng nói với Thiện Tuấn Hà bên cạnh. Trong nhà đối tốt với tam đệ muội như vậy, còn không phải vì của hồi môn của nàng ta nhiều sao? Hiện tại, con dâu nàng nhìn trúng có phần của hồi môn chỉ hơn chứ không kém của Tô Tương, người trong nhà không lý nào lại không thích.
Bởi vậy, Vương Xuân Hoa cho rằng, phu quân chắc chắn sẽ suy nghĩ giống nàng, muốn thúc đẩy việc hôn nhân này.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô nương Mao gia kia, thật sự rất tốt.”
Lữ Tú Cúc an phận chưa bao lâu lại muốn đốt nhà khắp nơi. Nàng cảm thấy Mao gia kia có vấn đề, nếu không, cũng sẽ không có lý do gì lại vội vàng gả cháu gái đến. Mà cố tình, vợ lão nhị lại ngu xuẩn, không nhận ra điểm này. Hiện tại, Lữ Tú Cúc ước gì Vương Xuân Hoa tự tìm đường chết, chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đến lúc đó, nàng có thể đứng một bên mà nhìn nhị phòng bị chê cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận