Nông Gia Lạc
Chương 26: Hứa Hẹn
Không đâu, không đâu, Phúc Bảo ngoan như vậy, sẽ không thể nào trừng nàng đâu, nhất định là do mắt Phúc Bảo quá to tròn, mới làm cho nàng có ảo giác như vậy.
Vương Xuân Hoa tự an ủi bản thân mình trong lòng, đối với nàng, cả nhà tam phòng kia đều là tiện nhân, chỉ có Phúc Bảo ngoan ngoãn làm người ta mềm lòng. Con bé chỉ là đứa nhỏ mới sinh không lâu, không giống với những ác nhân kia của tam phòng.
Cứ coi như là con của nhị bá nương nàng, sau này nàng sẽ chú ý một chút, không thể để bé ngoan kia bị cha mẹ dạy hư, nuôi lớn thành một đứa nhỏ ham ăn biếng làm.
Nàng sẽ dạy đứa nhỏ này biết nghe lời hơn cả Mai Nương và Lan Nương. Lúc ở nhà thì có thể dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, khi ra đồng thì có nghị lực, thông minh, tháo vát, chăm sóc tốt hoa màu ngoài ruộng đất. Khiến nàng trở thành cô nương giỏi giang nhất trong thôn, đến lúc đó, mấy bà mối sẽ thay nhau đến, đem cửa của Thiện gia đạp vỡ.
Nghĩ như vậy, Vương Xuân Hoa lại tươi cười hiền lành với Phúc Bảo, biểu tình nhanh chóng thay đổi một cách khó hiểu, làm Phúc Bảo sợ hãi tới mức run run, cũng không dám trừng mắt nhìn nàng nữa.
Chẳng lẽ đầu óc nhị bá nương thật sự có vấn đề?
Tiểu Phúc Bảo lấy tay vỗ vỗ ngực, xoay đầu, vùi mặt vào ngực của mẫu thân.
Nàng cũng chỉ là một đứa nhỏ mới chỉ có thể nhả từng chữ một, cũng không phải từ động vật bốn chân tiến hóa thành động vật hai chân, không có năng lực tự bảo vệ bản thân, nàng vẫn là chưa thể nào đấu trí đấu sức với nhị bá nương quái gở này.
Nói mới nhớ, lão thần tiên cho nàng bàn tay vàng rốt cuộc là cái gì, tới bây giờ nàng cũng chưa có tìm thấy?
Không gian, không có.
Linh tuyền, không thấy.
Chẳng lẽ dung mạo xinh đẹp? Thứ này ở cổ đại cũng chẳng phải tốt đẹp gì. Thiện Phúc Bảo vướng mắc, tính toán sơ qua, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, bàn tay vàng gì đó nhất định sẽ tìm được, không lẽ lão thần tiên lại đi quỵt nợ.
Chưa kể, kiếp này nàng có người nhà yêu thương, bàn tay vàng gì đó có hay không cũng không quan trọng.
“Muội muội, chờ ta đi huyện thành, lúc về sẽ mang cho muội thật nhiều đồ ăn ngon.”
Thiện Phúc Đức kéo kéo tay nhỏ của em gái, nói nhỏ chỉ để hai người nghe thấy được. Với Thiện Phúc Đức mà nói, mỗi lần cha từ bên ngoài trở về đều sẽ đem đồ ăn ngon cho hắn, có lúc là kẹo xốp, có lúc là gà quay, dù sao thì cũng chính là đồ ăn ngon. Huyện thành có lẽ cũng giống như cây ăn quả ở trong núi, chỉ là trong huyện thành, trên cây lớn lên sẽ là gà quay với đường, cùng với các loại thức ăn ngon khác.
Hắn tuy nhỏ tuổi, nhưng kĩ năng leo cây lại không hề thua kém bất kì đứa nhỏ nào trong thôn. Đến lúc đó, hắn nhất định có thể trèo lên cây hái thật nhiều thức ăn ngon đem về.
Muội muội thích ăn canh trứng, hắn sẽ mang thật nhiều canh trứng trở về.
“A a.”
Đan Phúc Bảo gật đầu một cái, sau đó nghiêm túc đưa tay của mình ra.
“Hì hì hì” Thiện Phúc Đức nhìn cánh tay của muội muội trắng múp như củ sen, nhẹ nhàng cắn một cái, lại cắn một cái nữa.
“Ân.”
Thiện Phúc Bảo gật đầu một cái, người đang gặm tay nàng chính là người anh trai sẽ bao bọc, che chở nàng sau này.
Vận khí của hai cha con Thiện Tuấn Hải không tệ. Mới tờ mờ sáng đã lên đường, vừa ra khỏi thôn thì gặp được người dân thôn bên đang đánh xe trâu vào thành, là người một vùng, có người nhận ra Thiện Tuấn Hải, liền cho hắn bế con trai chen chúc lên trên xe trâu, còn hắn thì từ từ đi theo phía sau xe, mọi người cùng nhau trò chuyện, giết thời gian.
Không phải là người thôn kia keo kiệt, không cho Thiện Tuấn Hải lên xe trâu, mà là ở thời đại này, ngoại trừ nhà cửa thì trâu bò chính là tài sản quý giá nhất, chỉ cần là trong nhà nuôi trâu bò, đều vô cùng quý trọng, hôm nay nhà nuôi trâu thôn bên cạnh cho xe trâu vào thành đã quy định số lượng người ngồi trên xe rồi, sợ làm trâu kiệt sức.
Cho phép Thiện Phúc Đức lên xe là vì hắn còn nhỏ, đi bộ đường xa sẽ mệt mỏi, nhưng nếu cho Thiện Tuấn Hải lên xe, trọng lượng lại nặng thêm một trăm cân, chủ xe trâu sẽ đau đớn ruột gan mất.
Cũng may Thiện Tuấn Hải biết ý, đối với người chịu giúp đỡ hắn cho con trai quá giang thì ngàn ân vạn tạ, lấy năm quả trứng gà to từ trong cái sọt mà mẹ hắn chuẩn bị để hắn đem cho đại ca, đưa cho chủ con trâu.
“Trứng gà nhà ngươi thật là to, so với trứng gà nhà chúng ta thì lớn hơn một vòng luôn đó.”
Thấy Thiện Tuấn Hải vén tấm vải lên làm lộ ra những quả trứng gà thật to, mấy thôn dân lanh mắt không nhịn được kinh hô.
Hôm nay bọn họ đi nhờ ông chủ xe trâu lên huyện thành, một nửa là xách theo đồ lên thăm họ hàng thân thích trong thành, một nửa là mang đồ trong nhà lên chợ trên để bán.
Thực tế, với người trong thôn, nhu cầu trong cuộc sống hằng ngày hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, lên huyện thành chủ yếu là mua muối, vải vóc và đồ đạc linh tinh. Có điều, nếu mà trong nhà có chuyện vui, người kĩ lưỡng đều chọn lên huyện thành đi dạo để mua hàng hóa đầy đủ hơn.
Đối với người dân quê mà nói, đi huyện thành là một chuyện lớn, không chỉ là chuyện phức tạp, mà còn là chuyện tốn tiền. Bởi vậy mỗi khi đi huyện thành, đều sẽ cân nhắc mang theo những thứ đáng giá nhất trong nhà, như là trứng gà hoặc một số loại rau dưa trái cây hiếm lạ mang lên chợ huyện bán, ở huyện thành thì giá cả cao hơn một chút so với trấn trên, có thể kiếm đủ để bù vào số tiền họ đã xài khi đi đường.
Thời đại này, heo, gà, vịt có thể coi là những thực phẩm đáng giá nhất mà người trong thôn có thể sản xuất. Nhưng nếu không phải dịp Tết nhất giỗ quả, sẽ không có ai làm thịt những con vật đó đem ra ngoài bán, vì vậy, đáng giá nhất chỉ có thể là trứng gà, trứng vịt.
Bất luận là vào thành thăm người thân hay là đi mua bán, thì trong tay luôn cầm theo cái giỏ, chắc chắn sẽ có trứng gà ở trong.
Mà trứng gà Thiện Tuấn Hải lấy ra lại không giống với trứng gà của bọn họ, lớn hơn những một vòng. Nếu mà hai bên cùng mang ra bán một chỗ, thì khách hàng ngoài chợ chắc chắn sẽ muốn mua trứng gà to trong tay Thiện Tuấn Hải hơn.
Người thôn bên nhìn thích thú, không nhịn được liền hỏi thăm Thiện Tuấn Hải, đều là nuôi gà, cớ sao trứng nhà hắn lại đặc biệt to như thế.
“Cái này ta cũng không rành lắm!”
Thiện Tuấn Hải gãi đầu, gà trong nhà đều là do mẹ với đại tẩu cùng vợ hắn cho ăn, hắn không có liên quan gì.
“Có thể là do nhà ta nuôi dưỡng kĩ càng, mỗi ngày cho ăn nhiều thức ăn, nên gà được nuôi tốt.” Thiện Tuấn Hải nhớ mang máng, hình như mẹ hắn có bắt nhị ca ra sông mò ốc gạo, băm nhuyễn cùng với thức ăn cho gà, còn thường xuyên kêu đại tẩu thả gà ra khỏi chuồng, cho đi dạo trong sân.
Bởi vì chuyện này, trong nhà hắn loáng thoáng có tiếng chê trách, cảm thấy mẹ hắn rảnh quá nên kiếm việc để làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận