Nông Gia Lạc

Chương 107: Thanh Mai Trúc Mã

“Ta phải giúp cha trông coi cửa tiệm. Với lại, cha bảo tuổi của ta cũng không còn nhỏ nữa, phải học lấy nghề kiếm cơm.” Nghiêm Sơn Sinh nhìn Phúc Bảo hôm nay búi tóc thành nụ hoa, nghĩ tới trâm cài hoa mà mình mua, nếu cài lên tóc Phúc Bảo, chắc chắn sẽ rất đẹp.
Đây là tiền công hằng ngày hắn giúp đỡ trông coi cửa hàng kiếm được, mỗi ngày 3 quan, mà cây trâm cài hoa này đã tốn của hắn khoảng 80 quan, phần còn lại do cha hắn giữ, đến tháng sau lại tính vào tiền công.
Tuy Nghiêm Khôn yêu thương đứa con trai duy nhất này, còn vì hắn mà không tục huyền, nhưng trong việc dạy dỗ Nghiêm Sơn Sinh, hắn không hề dung túng. Ngày thường, không bao giờ để con trai thiếu ăn thiếu uống, nhưng nếu muốn tiền tiêu vặt thì phải tới phụ giúp ở cửa hàng, đây cũng là vì muốn rèn luyện năng lực cho Nghiêm Sơn Sinh.
- Giải thích, Tục huyền nghĩa là tái hôn, dùng cho nam giới, nếu là nữ giới thì dùng từ tái giá. Hết giải thích.
“Nghề kiếm cơm, là mổ heo à?”
Phúc Bảo có biết qua, vốn dĩ nghề gia truyền của Nghiêm gia là săn thú, bây giờ lên trấn trên định cư, còn mở một tiệm thịt heo, tay nghề chính để nuôi sống gia đình chính là mổ heo. Phúc Bảo quan sát Nghiêm Sơn Sinh từ trên xuống dưới, nhìn ra chút thay đổi trên người đối phương.
“Ừ.”
Nghiêm Sơn Sinh nắm thật chặt trâm cài hoa trong tay.
Đồ tể cũng chẳng phải nghề nghiệp dễ nghe. Có nhiều người cảm thấy, đồ tể sát sinh quá nhiều, trên người đầy huyết sát, người như vậy, sau khi chết chắc chắn sẽ xuống địa ngục, không chỉ vậy, những người qua lại với hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Nhưng người Nghiêm gia lại không hề kiêng kị cái nghề này, dù sao trước đây, nhiều thế hệ của Nghiêm gia cũng từng làm nghề săn thú, nếu nói về chuyện huyết sát dính người thì chưa chắc đã ít hơn so với việc mổ heo.
Với Nghiêm Khôn mà nói, chỉ cần động tác giết heo nhanh gọn, dứt khoát, đừng để cho mấy con heo khi bị mổ phải chịu đau đớn kéo dài là được. Còn mấy người mà kêu tội nghiệt gì đó, nếu có bản lĩnh thì cả đời đừng ăn đồ thịt đi.
Nghiêm Sơn Sinh được Nghiêm Khôn dạy dỗ, đương nhiên cũng không tin những thứ đó. Nhưng hắn sợ Phúc Bảo lại tin, giống như những đứa nhỏ ở gần nhà hắn vậy, cảm thấy hắn là một sát tinh, dính tới nhiều sát khí như thế, về sau thấy ai là khắc người đó, rồi không muốn ở chung với hắn.
“Sau này, heo nhà ta, đều giao cho huynh, Nghiêm đại đồ tể.” Phúc Bảo thấy biểu tình rối rắm của Nghiêm Sơn Sinh, liền biết hắn lại nghĩ nhiều, bèn ra dáng vẻ một người lớn, nhón chân, dùng tay vỗ thật mạnh vào vai hắn, làm như thật.
“Ừ, ừ.”
Nghiêm Sơn Sinh cười, lộ ra hàm răng trắng, kết hợp với sắc mặt và làn da, càng lộ vẻ vô cùng ngô nghê.
“Đây là ta mua cho ngươi, ngươi mang lên, nhất định rất đẹp.”
Trút được gánh nặng, Nghiêm Sơn Sinh vui vẻ lấy ra trâm cài hoa đã bị hắn nắm chặt trong tay nãy giờ, đưa cho Phúc Bảo. Vì bị hắn nắm chặt hồi lâu, nên trâm cài hoa vẫn còn độ ấm.
Đây chỉ là một trâm cài hoa bình thường, vải lụa màu hồng nhạt xếp thành từng lớp tạo thành bông hoa, có 3 chuỗi ngọc rũ xuống, hạt ngọc trai không lớn, chỉ cỡ bằng hạt đậu xanh. Tuy không đáng giá, nhưng bề ngoài không tồi, lắc lư theo động tác, vô cùng đẹp.
“Ta, ta cài lên cho muội.”
Không chờ Phúc Bảo đánh giá cây trâm này thế nào, Nghiêm Sơn Sinh cầm lại cây trâm trong tay Phúc Bảo, sau đó thật cẩn thận, cài trâm lên bên trái búi tóc nụ hoa của nàng.
Làn da trắng trẻo của nàng càng làm nổi bật vẻ hồng nhạt của cây trâm cài, hạt ngọc trai nhỏ đung đưa cọ vào lỗ tai của Phúc bảo, trông nàng càng hoạt bát, linh động.
“Rất đẹp.”
Nhìn nửa ngày, Nghiêm Sơn Sinh xoay đầu đi, ngượng ngùng dùng tay mình xoa xoa mũi, trầm giọng nói.
“Sau này sẽ mua cho muội nữa.” Ánh mắt nhìn tiểu cô nương, khuôn mặt hơi đỏ, Nghiêm Sơn Sinh có chút thẹn thùng nói: “Sẽ mua cái tốt hơn.” Hắn còn không quên bổ sung một câu.
Tuy cha nói, số tiền mà hiện tại hắn kiếm được, đều phải tích góp để sau này cưới nương tử, nhưng Nghiêm Sơn Sinh vẫn nóng vội muốn mua đồ cho Phúc Bảo.
Dù sao Phúc Bảo cũng đáng yêu như thế, chẳng có cô nương nào như nàng nguyện ý nói chuyện với hắn, chơi cùng hắn, mà nương tử tương lai của hắn, hắn cũng chưa có gặp qua, hắn với nàng ta cũng không thân thiết, sao phải tích góp cho nàng ta chứ? Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, đây là lần đầu tiên người cha cơ trí quả cảm của hắn nói không đúng đạo lý.
“Phúc Bảo, cây trâm bạc mà cha mua cho con đâu?”
Mắt Thiện Tuấn Hải lóe sáng, từ chỗ chuồng trại trở về, thấy trên đầu con gái cài một cây trâm hoa mà hắn chưa từng thấy bao giờ, trong nhà cũng chỉ có mấy người, người có thể cho con gái thứ này là ai, nhìn một phát là đoán ra ngay.
Tâm cơ thâm trầm, giả heo ăn thịt hổ… cái loại từ gì Thiện Tuấn Hải đều nghĩ ra được. Lúc nãy, ngại Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh còn ở đây, nên mới che giấu không lộ, đợi đến khi hai cha con Nghiêm gia đi rồi, mới đến gần con gái cẩn thận dò hỏi.
“Cây trâm cài hoa vải lụa này làm gì đẹp, và quý bằng cây trâm hoa bạc mà cha mua cho con, hay là, cha giúp con đổi nhé?”
“Cái này không phải cũng rất đẹp sao? Phúc Bảo, có phải Sơn Sinh ca ca của con tặng cho con không? Hôm nào, nương giúp con may một bộ đồ cho Sơn Sinh, con đem tặng lại cho Sơn Sinh ca ca của con nhé.”
Tô Tương không cảm thấy có gì không tốt, nhìn chuỗi ngọc đung đưa trên khuôn mặt trắng trẻo của con gái, cảm thấy rất thích. Hơn nữa, nàng cũng rất thương đứa trẻ Nghiêm Sơn Sinh này, thằng bé từ nhỏ đã không có nương, Nghiêm Khôn cho dù yêu thương con trai đến thế nào, thì một đại nam nhân như hắn cũng khó tránh khỏi có một số việc không thể chăm sóc cẩn thận. Bởi vậy, nàng liền nghĩ tới việc may cho thằng bé vài bộ xiêm y, hai bên có qua có lại, tình cảm cũng có thể tốt hơn.
Tô Tương không nói thì thôi, nàng vừa mở miệng đã khiến Thiện Tuấn Hải hụt hẫng trong lòng. Không nhìn ra tiểu tử Nghiêm gia lại gian trá như vậy, không những dụ dỗ con gái bảo bối của hắn, mà ngay cả nương tử của hắn cũng bị dụ dỗ đến tận đâu rồi.
“Con cũng cảm thấy rất đẹp.”
Phúc Bảo vui vẻ vuốt châu hoa trên đầu, nữ nhân làm sao có thể ghét bỏ những thứ trang sức tinh xảo như thế này. Cây trâm hoa bạc cha nàng đưa kia, quý thì có quý, nhưng hình thức lại hơi già, mà bây giờ nàng đang là trẻ con, không thể mang cây trâm như thế. Bởi vậy, đối với nàng mà nói, cây trâm hoa lụa với chuỗi ngọc không quá đáng giá này, lại hợp với tâm ý nàng hơn.
Trong lòng Thiện Tuấn Hải nước mắt chảy thành sông, cảm giác mình đã bị hai nữ nhân trong nhà phản bội.
“Từ chiều tới giờ, con cứ âu sầu khổ sở, rốt cuộc là vì cái gì?” Ăn xong cơm chiều, Tưởng bà tử giữ con trai lại, hỏi ra những nghi hoặc của mình.
“Nương, tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia, tự nhiên lại đưa cho Phúc Bảo của chúng ta cây trâm.”
Còn nhỏ như vậy mà đã đi dụ dỗ tiểu cô nương, sau này lớn lên thì lợi hại biết chừng nào nữa.
Suy bụng ta ra bụng người. Lúc trước Thiện Tuấn Hải rất thích tích góp tiền tiêu vặt mà cha mẹ cho, sau đó, đợi khi đủ tiền, liền lên trấn trên, hoặc tìm những thương lái đến thôn, mua những thứ mà tiểu cô nương thích. Nếu không, tại sao trong nhà có nhiều đường huynh biểu muội như vậy, nương tử hắn lại coi trọng hắn cơ chứ? Còn không phải vì lúc trước, hắn đã chuẩn bị một cái cuốc thật tốt, sau đó đào từng chút, từng chút, đem đóa hoa này đào về nhà mình à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận