Nông Gia Lạc

Chương 88: Hài Tử Nô

Đợt nhậm chức Huyện lệnh này, nương tử và các con của hắn đều ở lại kinh thành để hiếu kính với trưởng bối, chỉ có thiếp thất chưa từng sinh con kia đi cùng hắn đến nhậm chức. Lại nói, cũng đã lâu hắn chưa nhìn thấy bộ dáng của con gái nhỏ tuổi, thật ra cũng có viết thư thăm hỏi vài lần, nhưng xem ra có chút kém so với cô bé trước mặt này.
Nhớ lại lúc con gái vừa mới sinh ra, toàn thân nhăn nhúm, mấy ngày liền bộ dáng khóc lóc, nỉ non. Còn tiểu cô nương trước mặt này, trước mặt người khác lại tươi cười đáng yêu, Vinh Tín không nhịn được mà mềm lòng.
“Tiểu cô nương, ta muốn tìm Nghiêm thúc của ngươi để mua đồ. Nếu ngươi giúp ta tìm được hắn, ta sẽ tặng ngươi thứ này, có được hay không?”
Vinh Tín cảm thấy tiểu cô nương trước mặt rất có duyên với mình, lập tức hào phóng, gỡ dương chi ngọc bội đang đeo bên hông ra, đưa cho Phúc Bảo làm lễ vật.
Ngọc bội quý giá như vậy, đối với người nông thôn mà nói, có làm cả đời cũng không thể mua được. Nhưng với người sinh ra đã là quý công tử của Hầu phủ như Vinh Tín mà nói, đó cũng chỉ là món đồ bình thường.
“Nghiêm thúc đang ở chân núi. Con dắt người đi tìm thúc ấy. Có điều, đồ vật của người, Phúc Bảo không thể nhận được.”
Tiểu cô nương bình thường vốn dĩ đã có giọng nói trong trẻo, mà Phúc Bảo còn muốn ra vẻ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nên trong giọng nói còn mang thêm vài phần tính trẻ con, ngây thơ, chân chất, khiến người khác hận không thể ôm nàng cưng nựng.
Người trước mặt, cải trang thành một người bình thường, nhưng vừa ra tay đã đưa ra một miếng dương chi ngọc bội, xem ra đối phương thật sự coi nàng là một đứa trẻ chưa biết gì, nếu không cũng sẽ không tùy tiện để lộ sơ hở thế này trước mặt nàng.
Người có thể tiện tay lấy ra một vật quý giá như vậy, vì sao lại phải cải trang?
Phúc Bảo cân nhắc trong lòng. Nhưng khi trải qua chuyện vừa rồi, nàng cũng nhận ra, người này không mang theo địch ý đến tìm Nghiêm thúc. Nghĩ vậy, Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng tươi tắn, ngọt ngào.
“Chi chi!”
Thịt Ba Chỉ nhân cơ hội chui ra khỏi lồng ngực Phúc Bảo, nhanh nhẹn men theo tay áo, chạy lên vai của nàng, dùng móng vuốt xoa mặt. Sau đó, bắt chước bộ dạng của nàng, gật đầu, ra vẻ có thể nghe hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.
Vinh Tín cũng không phải loại thế gia công tử kiêu căng, tùy hứng, không xem người khác ra gì. Những bá tánh ở tầng dưới cùng của xã hội hắn đã gặp qua không ít, nói thật, đây là lần đầu tiên, hắn gặp một đứa nhỏ ở nông thôn mà lại biết tiến biết lùi. Tiểu cô nương hoạt bát trước mặt này, giống như được nuôi dưỡng trong một cao môn đại hộ, thật sự không thích hợp với nơi nông thôn này.
“Ngươi không lấy thứ này, vậy thúc thúc cho ngươi túi kẹo này, xem như là cảm tạ nhé.”
Vinh Tín cất miếng dương chi ngọc bội vào lòng ngực, sau đó cởi chiếc túi màu trắng bên hông ra, bên trong đựng không ít đồ vật.
Phúc Bảo lúc đầu còn nghĩ trong đó đựng bạc, không ngờ bên trong lại chứa kẹo.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Phúc Bảo kinh ngạc nhìn Vinh Tín. Không nghĩ đối phương cũng trạc tuổi với cha nàng, thế mà lúc ra ngoài lại mang theo những thứ mà con nít thích ăn.
“Thúc thúc có một tiểu ca ca cỡ bằng ngươi, đây là những thứ mà hắn thích ăn nhất.”
Mới lạ đó!
Vinh Tín cảm giác như tiểu cô nương trước mặt đang tìm tòi, nghiên cứu mình. Tuy có cảm giác như vậy, nhưng một giây sau liền biến mất. Tiểu cô nương trước mặt vẫn là cô bé ngây thơ, đáng yêu.
Nhưng cảm giác thoáng qua trong nháy mắt kia, vẫn khiến Vinh Tín có chút mất tự nhiên. Theo bản năng, hắn liền che giấu bản tính ham ăn của mình lại, đẩy sang con trai đang ở xa tận kinh thành.
Nghe Vinh Tín giải thích, Phúc Bảo lập tức hiểu rõ, liền coi Vinh Tín giống như cha của nàng, đích thị là hài tử nô.
Yêu thương con nít thì chắc chắn không phải là người xấu rồi. Nghĩ vậy, Phúc Bảo cũng bớt vài phần phòng bị đối với nam nhân trước mặt này.
Không nhận lấy ngọc bội, nhưng dưới ánh mắt chân thành của Vinh Tín, Phúc Bảo vẫn nhận lấy kẹo. Đồ người lạ đưa cho, tuyệt đối không thể ăn một cách tùy tiện, Phúc Bảo quyết định đem số kẹo này cất đi, để hiểu rõ được ý đồ của nam nhân trước mặt đã, rồi tính sau.
Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, câu có câu không đi đằng trước, quản gia với hộ vệ mà Vinh Tín mang theo cách sau 3 bước, chăm chú đi theo. Trong lúc nhất thời, không khí coi như là hòa hợp.
Quản gia đi theo Vinh Tín có chút giật mình. Ông đã theo hầu Vinh Tín từ khi hắn còn nhỏ, nên cũng xem như tương đối hiểu rõ hắn. Đối với Thất tiểu thư trong phủ, ông cũng chưa từng thấy thiếu gia của mình ôn nhu săn sóc như vậy. Hiện tại, lại lộ ra tư thế từ phụ3 đối với một tiểu cô nương ở nông thôn.
Nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao cô nương này cũng không liên quan gì đến phủ bọn họ. Quản gia thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy thiếu gia vui vẻ là tốt rồi, sau đó liền bỏ chuyện này sang một bên.
Thất tiểu thư chỉ là thứ nữ, so với nha hoàn thì thân phận có hơn một chút. Thiếu gia có thích hay không thì cũng vậy thôi, ai bảo số nàng không tốt, không đầu thai vào bụng của thiếu phu nhân.
“Vinh thúc, gia nãi và cha con cùng với Nghiêm thúc đều ở đó. Con phải đi tìm bằng hữu của mình, nên không thể cùng người đi qua đó được.”
Đứng ở cửa vào thôn sau núi, rất xa là có thể nhìn thấy trang trại chăn nuôi đang được xây dựng. Phúc Bảo cũng không dám để gia nãi biết nàng to gan như vậy, dám dẫn đường cho một nam tử xa lạ lần đầu vào thôn, nên vẫy tay tạm biệt Vinh Tín, rồi quay đầu tung tăng chạy đi.
“Đúng là trẻ con.”
Vinh Tín mỉm cười, nhưng rất nhanh, nụ cười liền cứng lại.
Hắn cảm thấy lúc nãy, trong lúc nói chuyện phiếm, hắn hình như bị tiểu cô nương 6 tuổi dắt mũi rồi. Vốn dĩ, lúc nghe nói người nhà cô bé giúp đỡ Nghiêm Khôn nuôi dưỡng mỹ vị gia súc, hắn còn muốn moi móc thông tin từ cô bé, hỏi thăm chuyện của Nghiêm Khôn, vì sao nhà bọn họ có thể nuôi dưỡng gia súc có hương vị thơm ngon đến vậy. Kết quả, từ đầu tới cuối chưa hỏi han được gì, ý đồ của hắn lại không còn một mảnh.
Vinh Tín lắc đầu, cảm thấy cô bé ngây thơ, đáng yêu như vậy, nhất định sẽ không có tâm kế sâu như thế đâu.
Nhớ lại bộ dạng đáng yêu của cô bé, tâm tình Vinh Tín cũng tốt lên, chắp tay ra sau lưng, sau đó đi về khu chuồng trại mà Phúc Bảo chỉ.
“Ngươi nói, ngươi nhìn thấy Huyện thái gia đi về phía thôn Bình Liễu?”
“Vâng, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy ạ. Sáng sớm hôm nay, có 3 người đi ra từ cửa sau của biệt viện. Tuy ăn mặc bình thường, nhưng tiểu nhân chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay, người dẫn đầu chính là Huyện thái gia.”
Ở trong nhà của vài vị hương thân ở huyện thành, đều có cùng một cuộc hội thoại như vậy.
Người ta thường nói, một đời vua, một đời thần. Đối với huyện Bá Giang mà nói, thay đổi Huyện lệnh cũng chẳng khác gì thay đổi thiên tử.
Lại nói, không phải hương thân nào cũng có bối cảnh. Một số thương nhân vất vả lắm mới dụ dỗ được Huyện thái gia tiền nhiệm, nhồi nhét, biếu tặng biết bao tiền bạc, bây giờ thay đổi Huyện thái gia, mọi thứ đều không được như trước đây, vẫn phải cẩn thận tìm đúng chỗ ngứa của Huyện lệnh, sau đó giúp hắn gãi một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận