Nông Gia Lạc
Chương 141: Một Ngày Dạo Chơi Trong Núi
“Được rồi, Thiện cô nương, chúng ta mau lên núi thôi. Bọn ta nôn nóng lắm rồi!”
Thời tiết bây giờ vô cùng lạnh. Những tiểu thư nhà giàu mặc áo choàng nhung hoặc da ấm áp, trong tay cầm lò sưởi, liên tục giậm chân, chắc là vì vẫn cảm thấy lạnh.
Nhưng đâu còn cách nào khác, cái tiết mục “Một ngày dạo chơi trong núi” này quá hấp dẫn, mặc dù bọn họ đã hẹn trước, nhưng lại chậm một bước, phải chờ từ lúc thời tiết vừa mới đầu thu, kéo dài đến tận bây giờ đã là đông lạnh.
“Ta đã nghĩ ra, lát nữa sẽ nhờ họa sư vẽ cái gì cho mình rồi!”
Một người trong đó, trước đây đã từng đi một lần, chẳng qua, khi đó hắn quá đơn thuần, chỉ nghĩ là thuần túy lên núi chơi, có thể vuốt ve đám sóc nhỏ nhắn đáng yêu và bầy khỉ hoạt bát một trận thật đã, lại không hề biết, còn có thể nhờ họa sư vẽ lại cảnh tượng này.
Bạn tốt cùng trường của hắn còn nhanh trí hơn hắn, ngày đó lên núi đã đặc biệt yêu cầu với Thiện Phúc Bảo, muốn được vẽ tranh. Mọi người đều biết đám khỉ trên núi chỉ thân thiết với nàng, bằng hữu kia của hắn liền đưa ra giá cao, dặn Phúc Bảo kiếm hai con khỉ con ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn. Mất hơn nửa canh giờ, vừa kịp để cho họa sư giúp hắn vẽ một bức tranh người cùng khỉ vui đùa, đợi đến hôm sau, liền cầm đi khoe khoang với mọi người trong trường, làm mọi người ganh tị muốn chết.
Từ đó trở về sau, “Một ngày dạo chơi trong núi” thuận thế đưa ra việc vẽ tranh phục vụ, họa sư thì tự mang theo, nhưng ở đây, Phúc Bảo giúp bọn họ có thêm nhân vật chính là khỉ với sóc. Tuy rằng giá có cao một chút, nhưng lại cung không đủ cầu.
Mấy ngày nay, những người đó phát huy hết trí tưởng tượng của mình, nghĩ ra đủ kiểu tạo dáng khi vẽ tranh.
Có người bị khỉ đuổi đánh, có người ra vẻ đuổi theo khỉ, để sóc ở trên đầu, cũng có người bị khỉ mẹ ôm bắt rận… Cuối cùng, không phải là xem ai có tranh, mà là so thử tranh của người nào đặc sắc hơn.
Ước nguyện ban đầu khi nghĩ ra mối làm ăn này của Phúc Bảo cũng không phải vì kiếm tiền, bởi vậy, mỗi ngày, số người lên núi cũng như số người vẽ tranh đều là cố định. Bởi vì, để vẽ một bức tranh phải mất nửa canh giờ, đối với những động vật nhỏ linh hoạt không thể ở yên một chỗ, đã là sự tra tấn không nhỏ rồi.
Do đó, hoạt động này hoàn toàn là tự nguyện. Nếu ngày hôm đó, đám khỉ hoặc sóc không nguyện ý phối hợp, thì nàng tình nguyện chọn cách trả lại tiền, chứ không muốn ép buộc chúng nó.
“Chi chi chi !”
“Chi chi ! chít chít !”
Vào núi được một lúc, cành cây tán lá bắt đầu rung động, chỉ trong chốc lát, trên cây đã hội tụ đầy sóc và khỉ.
Sóc chuột là động vật ngủ đông. Trước khi mùa đông đến, chúng sẽ ăn những thức ăn có chứa hàm lượng béo cao. Mùa đông đến, chúng sẽ ở trong ổ, dùng thức ăn mà mình đã dự trữ để sống qua mùa đông.
Vào mùa đông giá rét, nhiệt độ cơ thể của sóc chuột sẽ hạ xuống 0, dường như không khác biệt so với nhiệt độ bên ngoài. Những người không hiểu rõ, liền cho rằng chúng đã chết. Thực tế, đây là phương thức giúp chúng nó giảm tiêu hao năng lượng. Sau thời gian ngủ đông, chúng sẽ tỉnh lại, việc đầu tiên chính là ăn hết những thứ mà mình đã dự trữ.
Cho nên, mặc dù nói là ngủ đông, nhưng trên thực tế cũng không hoàn toàn là như vậy. Nói đúng hơn, khi mùa đông đến, sóc chuột sẽ hạn chế số lần mình ra ngoài kiếm ăn, giảm sức ăn, và cũng giảm bớt sự tiêu hao năng lượng. Thời tiết giá rét như vậy, chúng nó quen với việc ở lại trong ổ ngủ để giữ ấm hơn.
Giống như hôm nay, khi Phúc Bảo lên núi, trên núi vẫn có một bầy nhỏ sóc chuột hoạt động, bởi vì mùa đông nên lông càng dày hơn, nhìn từ xa, giống như mấy viên thịt tròn vo.
Bao gồm cả những con khỉ, trước khi trời đông giá rét tới, chúng đã dự trữ gấp đôi mỡ cho bản thân. Cộng thêm bộ lông rậm rạp vào mùa đông, so với mùa hè gầy nhưng rắn chắc, càng khiến người ta cảm thấy yêu thích hơn.
Cứ nhìn mấy vị tiểu thư nhà giàu cùng với nha hoàn họ mang theo, tiếng hô hoán cùng biểu tình vui vẻ, là biết sức hấp dẫn của khỉ béo cùng sóc mập đến mức nào rồi.
Trên thế giới này, chỉ sợ trừ người lớn ra, dù là con nít hay động vật, thì luôn luôn là càng múp càng đáng yêu.
“Chi chi !”
Hầu vương nhảy từ trên cao xuống. Lúc này nó đã không còn giống như mấy năm trước, ôm Phúc Bảo vào lòng, bắt rận giúp nàng, gãi ngứa. Nhưng theo động tác này của hầu vương, Phúc Bảo vẫn rất phối hợp ngồi xổm xuống, thân mật ôm ấp hầu vương.
“Hôm nay, ta có mang bánh ngọt đến cho mọi “người”, mọi “người” đến chọn đi!”
Phúc Bảo bảo Ngưu Thiết Trụ mở nắp giỏ bánh táo ra, lập tức một làn hương táo với lúa mạch xông thẳng vào mũi.
Đây là bánh mà Phúc Bảo nhờ nãi nãi làm, dùng bột gạo, bột mì và táo nàng mua của người trong thôn. Tuy rằng không ngon như những gì trồng trên đồng ruộng Thiện gia nhà mình, nhưng so với bên ngoài thì vẫn tốt hơn nhiều.
Hầu như mỗi lần Phúc Bảo kiếm tiền, đều có hơn phân nửa là dùng cho bầy khỉ và đàn sóc. Đây cũng coi như là một việc mua bán đôi bên cùng có lợi.
“Các vị nếu mà không vội, thì có thể đến tiệm cơm nhà ta mở ở trong thôn để ăn cơm. Hôm nay trên tiệm cơm cũng có bánh táo, nguyên liệu để làm còn tốt hơn cái này. Bột được mài từ lúa mạch mới trồng ngoài ruộng nhà ta năm nay. Táo cũng là táo đỏ năm nay thu hoạch, sau khi phơi khô được mài thành bột. Mềm mại nhưng vẫn dẻo dai, lại có táo đỏ thơm ngọt. Ngoài ra, hôm nay còn có lẩu dê. Trời lạnh thế này, không có gì thích hợp hơn là uống canh dê.”
Phúc Bảo thấy mấy vị thiếu gia và tiểu thư kia nhìn chằm chằm sọt bánh táo của mình, thuận tiện quảng bá cho tiệm cơm của nhà mình luôn.
Trên thế giới này, những thứ không có được, càng có khả năng đẩy mạnh tiêu thụ, Phúc Bảo đắc ý nghĩ.
“Chúng ta cũng không vội về nhà đâu.”
Một thiếu niên trông có vẻ là người đứng đầu cả đám nói. Vừa ngửi được hương thơm của bánh táo, hắn liền cảm thấy đói bụng. Lại nghe Phúc Bảo miêu tả bánh táo với canh thịt dê ngon lành trong tiệm, lập tức đứng ngồi không yên.
“Hay là, ở lại ăn một bữa cơm đi.”
Nổi danh cùng lúc với “Một ngày dạo chơi trong núi”, chính là tiệm đồ ăn của Thiện gia. Tuy nói nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia đã bán ra bên ngoài, nhưng nhà bọn họ vẫn có một vài công thức nấu ăn độc nhất, khiến cho đồ ăn của bọn họ luôn có hương vị thơm ngon, khác hẳn với những món ăn bên ngoài.
Cũng bởi vì vậy, chuyện làm ăn của tiệm ăn Thiện gia đặc biệt phát triển. Ngày thường không thiếu những thương lái khắp nơi cùng với hương thân của địa phương đến, chỉ để nếm thử hương vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận