Nông Gia Lạc

Chương 188: Đầu Gỗ

Thiện Tuấn Hải cũng phỏng đoán như vậy. Nếu đám người Thuận Tam có thể nhìn thấy mấy tấm thẻ gỗ mà hắn để lại trước cửa, cũng có nghĩa là trong thời gian gần đây, người Lý gia chưa từng bước chân ra cửa, đương nhiên cũng sẽ không biết trên tấm thẻ gỗ viết gì. Nếu không đi ra ngoài, thì cũng sẽ không biết chuyện cả nhà Lan Nương đã được bọn họ đưa về nhà. Có lẽ trong mắt những người nhà họ Lý kia, mẹ con Lan Nương sinh non với Lý Hồng Nhị đã sớm chết ở trong nhà vì trời giá rét, hoặc vì thiếu lương ăn, thiếu mặc.
Nếu người Thiện gia sống tốt, không có khả năng không tìm nhà bọn họ gây phiền toái. Xúi giục Thuận Tam đến thôn, có thể đuổi mối tai họa này đi, lại có thể bảo toàn được gia đình của bọn họ, đối với Lý gia mà nói, chính là một công đôi việc.
Thiện Tuấn Hải vốn dĩ có chút áy náy, bởi vì những tấm thẻ gỗ của hắn mà khiến cho Lý gia bị Thuận Tam theo dõi, nhưng đối diện với sự căm giận của cả nhà, lúc này sự áy náy đó cũng biến mất không sót lại một chút.
Mọi việc đều có nhân có quả. Đây chính là báo ứng của bọn họ vì đã đối xử tàn độc với cả nhà Lan Nương.
Nghe lời của gia và nãi nói, Lan Nương nhịn không được ủy khuất, ngồi bên cạnh, nước mắt chảy ra, phỏng chừng là đang nhớ đến những ủy khuất cách đây không lâu mà nàng phải chịu đựng. Đứa nhỏ trong ngực nàng, vì gần đây được uống sữa đầy đủ, vất vả lắm mới nuôi tốt một chút, nhưng vẫn nhỏ hơn một vòng so với những đứa trẻ được sinh đủ tháng, cũng gào khóc theo.
“Những người đó, ngay từ lúc tới nhà của con cướp đi lương thực, thì đã không còn là người nhà của con nữa. Đợi đợt bão tuyết qua đi, con liền tới Lý gia, đòi lại công bằng cho Lan Nương cùng con trai con.”
Lý Hồng Nhị oán hận, siết chặt nắm tay. Hắn cảm thấy mình thật buồn cười! Trước đây, lúc nhạc phụ báo cho hắn phải dự trữ lương thực, hắn còn báo lại với Lý gia, có điều, đối với cái gia đình đó mà nói, hắn căn bản không phải người Lý gia.
“Chuyện này, ngươi không nên nhúng tay vào.”
Thiện Tuấn Hải vẫn còn chút lý trí. Cuộc đời này chính là như vậy, cha mẹ có thể không yêu thương, nhưng con cái không thể bất hiếu.
Mặc kệ hai vợ chồng Lý gia có làm ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ vẫn giữ thân phận là cha mẹ của Lý Hồng Nhị, Lý Hồng Nhị đến gây náo, người ngoài đều sẽ cho rằng hắn không đúng. Nhất là những người lớn tuổi, bọn họ sẽ không để ý đến việc hai vợ chồng già Lý gia đã làm cái gì, chỉ biết lo lắng rằng, cách làm của Lý Hồng Nhị sẽ trở thành tấm gương xấu cho những đứa trẻ khác trong nhà.
Có cái danh bất hiếu như vậy, không nói tới Lý Hồng Nhị, sau này, nếu con cái của bọn họ muốn theo khoa cử hay nhập ngũ, thì đều vướng phải nhược điểm. Lúc trước, Thiện Tuấn Sơn bất mãn phương thức phân gia của hai vợ chồng già Thiện gia, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn như cũ, còn không phải là vì Thiện Phúc Tông đang chuẩn bị thi tú tài sao? Hắn sợ làm lớn mọi chuyện, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con trai, bởi thế mới gắng gượng mà chấp nhận bản hiệp ước phân gia dù rằng bọn họ vẫn cảm thấy bất công.
Cho nên, việc này không thể để Lý Hồng Nhị ra mặt, ngược lại, hắn còn phải thể hiện bộ dạng khó xử ra bên ngoài, để người ngoài biết hắn hiếu thuận, cũng biết những người khác trong Lý gia ngoan độc, lạnh lùng.
“Việc hôm nay, người bị ảnh hưởng không phải chỉ đơn giản là nhà chúng ta, mà những người khác trong thôn, đều bị người Lý gia hại.”
Thiện Tuấn Hải lạnh mặt nói. Hiện tại, bão tuyết vẫn chưa qua, hắn không có cách nào tìm người Lý gia. Đợi đến khi triều đình khôi phục lưu thông, cả một thôn dắt nhau đi tố cáo, hắn không tin những người Lý gia đó có thể toàn thân rút lui, cho dù không chết thì cũng phải lột của đám người kia một lớp da.
Lý Hồng Nhị ngây người. Người thông minh như hắn rất nhanh liền ý thức được lời này của Thiện Tuấn Hải có nghĩa là gì. Tam thúc sẽ không dễ dàng bỏ qua, người dự định sau khi bão tuyết ngưng, sẽ tố cáo những người Lý gia đó lên công đường.
Đến lúc đó, Lý gia xúi giục phỉ tặc thì chính là đồng mưu, trong thôn có bao nhiêu người bị thương, chịu bao nhiêu tổn thất, đều là do người trong thôn tự mình định đoạt, chưa nói tới chuyện bồi thường bao nhiêu tiền, gây ra cớ sự như thế, rất có thể sẽ bị phạt trượng, thậm chí là phải ngồi nhà lao.
Nhưng sự hoảng sợ này cũng chỉ là nhất thời, rất nhanh, vẻ mặt của hắn liền trấn định. Nhìn nương tử, con trai bên cạnh, cùng với người nhà nhạc phụ đã giúp đỡ bọn họ, từ nay về sau, đây mới là người thân của hắn.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, lúc trước… coi như xong, sau này… sau này, muội đừng ôm nhầm người nữa.”
Nghiêm Sơn Sinh nghĩ tới nghĩ lui, mấy đêm không ngủ ngon, cuối cùng, hôm nay cũng lấy được dũng khí, mang theo cặp mắt gấu trúc, ngượng ngùng, xoắn xít đi đến chỗ Phúc Bảo.
Hắn cảm thấy việc Phúc Bảo ôm hắn lúc trước, nhất định là ôm nhầm người, sợ sau này Phúc Bảo lại ôm nhầm nam nhân khác, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh vẫn không nhịn được mà cảm thấy chua chát, nghĩ cần phải khuyên nhủ Phúc Bảo một chút, lần sau, nếu mà ôm ai thì phải nhìn cho rõ người đó trước.
Đương nhiên, nếu mà còn muốn ôm hắn thì hắn vẫn rất nguyện ý.
Nghĩ đến cái cảm giác mềm mại ấm áp khi chạm vào, cả người Nghiêm Sơn Sinh như có một ngọn lửa, khí nóng lập tức xộc lên trên đầu, chỉ là vẻ mặt của hắn quá mức chính trực, nghiêm túc, không thể khiến người ta nhìn ra hắn đang ngượng ngùng.
Mấy ngày nay, Phúc Bảo cũng thấp tha thấp thỏm, sau cái ôm kia, không dám một mình đứng chung chỗ với Nghiêm Sơn Sinh. Giờ phút này, Nghiêm Sơn Sinh lại nhân lúc bốn bề vắng lặng, cản nàng lại, nàng còn tưởng rằng đối phương có chuyện gì khó nói, trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tên đầu gỗ này lại đáp lại với nàng như thế.
Phúc Bảo thở phì phì, cuộn chặt nắm tay trắng trẻo, đập vào ngực hắn, sau đó quay đầu bỏ đi.
Quả nhiên, người này tới giờ vẫn độc thân, không phải không có lý do.
Bị Phúc Bảo đánh loạn xạ, Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy đau ở thân thể thì ít mà trong lòng thì nhiều.
Vì cớ gì mà Phúc Bảo muội muội lại đánh hắn?
Nghiêm Sơn Sinh xoa ngực, suy nghĩ đến mức thẫn thờ. Cơ thể vốn khỏe mạnh cường tráng, thoáng chốc trở nên yếu ớt, uể oải, đầu cũng gục xuống, như con chó nhỏ vừa mới bị chủ nhân quát lớn, lo sợ nhìn chủ nhân, sợ mình đã làm gì không tốt, sẽ bị vứt bỏ.
Chỉ tiếc là cái biểu tình này đã xuất hiện sai thời điểm, nếu để Phúc Bảo thấy cảnh này trước khi nàng chạy đi, thì có lẽ sẽ khiến nàng thương tiếc, và nàng cũng sẽ không chạy nhanh như vậy.
“Vừa mới xảy ra chuyện gì thế? Lúc nãy bà bà nhìn thấy, hình như Phúc Bảo đánh ngươi?”
Tưởng bà tử vừa mới nhìn thoáng qua, còn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, đã thấy cháu gái bảo bối của mình phẫn nộ rời đi.
Là lão thái thái yêu thương Phúc Bảo tận tim gan, cho dù tin tưởng vào nhân phẩm của Nghiêm Sơn Sinh thế nào, thì sau khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, điều đầu tiên bà nghĩ đến là, có phải Nghiêm Sơn Sinh đã bắt nạt cục cưng của bà hay không, nếu không, thì hà cớ gì, một đứa trẻ hiểu chuyện như cháu gái bà lại có thể ra tay đánh người?
Bạn cần đăng nhập để bình luận