Nông Gia Lạc

Chương 58: Làm Ăn

Sống hơn nửa đời người, Tưởng bà tử đã quen tính toán chi li. Nghĩ tới việc có lợi cho mình, cười híp mắt nhìn Nghiêm Khôn, cảm giác như gặp lại người thân thất lạc đã lâu.
Miếng thịt mà Tưởng bà tử khiêm tốn từ chối, cuối cùng cũng nằm trong tay con dâu trưởng Lữ Tú Cúc.
“Đem thịt vào cắt cho khéo, mà thôi, tay nghề của con không tốt, để đó chút nữa ta vào làm.” Tưởng bà tử giao thịt cho con dâu trưởng, cũng không quên dặn dò, bà sợ thứ tốt sẽ bị nàng làm hư.
“Khôn tử, ngươi cùng ta ra xem mấy con heo nhà ta nuôi đi, xem thử có phải mấy con heo này đã tới kì xuất chuồng hay không.”
Nhân lúc Nghiêm Khôn đang ở đây, Tưởng bà tử cũng muốn thăm dò xem đối phương có thể ra giá bao nhiêu để mua heo. Nếu giá cả thích hợp, bà muốn bán hai con heo mẹ. Như vậy, trong nhà lại có thêm một phần thu nhập, nghĩ tới rương tiền sẽ bớt trống, trong lòng bà cũng sẽ yên tâm hơn.
“Nương, con vào trong đây ạ.”
Lữ Tú Cúc xách miếng thịt heo đi vào nhà bếp. Thấy mẹ chồng với Nghiêm Khôn đang ra ngoài sân, không nhịn được mà bĩu môi. Chút nữa, nàng phải dặn dò con trai thật kĩ, nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài, cứ ở trong phòng mà tập trung đọc sách.
Trước đây, Nghiêm gia nảy sinh rất nhiều việc kì lạ. Nơi này của bọn họ đã nhiều năm không có sói đói xuống núi, vậy mà sau khi thằng nhóc Nghiêm gia ra đời, sói lại tới, còn cắn chết mẹ hắn, mà hắn thì vẫn còn sống.
Dù sao, nàng vẫn cảm thấy mấy người kia nói không sai. Đứa nhỏ này chính là tà ma, nàng không muốn con trai mình bị sát tinh khắc.
Lúc Lữ Tú Cúc mang thịt heo vào bếp, thì Tô Tương cũng bế con gái, dắt theo con trai Phúc Đức cùng với Nghiêm Sơn Sinh lần đầu gặp mặt ra sân.
“Khôn tử, ngươi thấy mấy con heo nhà ta nuôi thế nào, có thể xuất chuồng được chưa?”
Bầy heo chính là tài sản lớn trong nhà, Tưởng bà tử rất vui vẻ mà hầu hạ mấy tổ tông này, vừa trắng trẻo lại mập mạp. Không giống như mấy nhà khác, chuồng heo thì hôi hám, bầy heo thì bẩn thỉu.
“A !”
Nghiêm Khôn vừa nhìn đã biết, đám heo này sẽ cho thịt rất ngon. Đang định vào chuồng nhìn cho kĩ, thì heo mẹ với mấy con heo con đột nhiên xông lên, tranh nhau chạy tới thành chuồng.
“Đám heo này, thật sự có sức sống.”
Nghiêm Khôn chưa từng thấy bầy heo nào hoạt bát như vậy, khác hẳn với heo bình thường. Không biết có phải do Thiện gia có phương pháp nuôi heo độc đáo hay không.
Tưởng bà tử cũng không biết Nghiêm Khôn suy nghĩ gì. Nhìn bộ dạng hưng phấn của mấy con heo, bà biết, nhất định là con dâu đang bế cháu gái bà ra đây.
“Sơn Sinh.”
Thấy con trai mình với con trai Thiện gia cầm tay nhau đi tới, gánh nặng trong lòng Nghiêm Khôn vơi đi phân nửa, không nhìn mấy con heo to béo nữa.
Đàn lợn thịt tuy tốt, nhưng dù sao cũng không quan trọng bằng con trai.
“Cục cưng của nãi nãi, để nãi nãi bế một chút nào.”
Vừa thấy cháu gái, Tưởng bà tử liền muốn thân thiết. Mấy ngày trước cháu gái bị bệnh, khiến bà vô cùng sợ hãi. Trong một ngày, chỉ cần một hai canh giờ không thấy cháu gái vui vẻ hoạt bát, tâm bà liền bị đè nặng. Hễ mà gặp, là phải ôm ấp, hôn hít một trận mới thoải mái được.
“Nãi.”
Phúc Bảo cũng có thói quen gần gũi với nãi nãi. Kiếp trước, từ nhỏ nàng đã sống cùng bà nội. Thế nhưng ở trong lòng bà nội, đối với nàng cũng chỉ là trách nhiệm. Chỉ bởi vì con trai của bà quăng nàng cho bà, nên bà không thể không gánh vác trách nhiệm này.
Lúc đó, Đan Đan thật sự rất kính trọng bà nội. Nhờ có bà, nàng mới không chết đói, cũng nhờ bà mà nàng mới có thể đi học, mới có nàng của sau này.
Nhưng sự kính trọng đó rất khó để biến thành yêu thương. Bà nội thường xuyên nhắc tới con trai cháu trai, thường xuyên oán trách nàng vì sao không phải là con trai của cha nàng. Mặc dù hai người nương tựa lẫn nhau mà sống, nhưng lại không trao cho nhau tình thương hay tình thân sâu đậm.
Hiện tại, đối với người nãi nãi này, Phúc Bảo cảm nhận được cảm giác được nãi nãi yêu thương là thế nào, được người thân thương yêu là ra sao, biết được thế nào gọi là được nuôi nấng trong tình yêu thương.
“Xoạc xoạc, khì khì.”
Ở sau thành chắn, bầy heo trắng trẻo béo mập đang vô cùng kích động, chạy tới chạy lui quanh thành chuồng, nóng lòng tìm chỗ không góc khuất, phô ra thân hình đầy đặn mê hoặc cho Phúc Bảo thấy.
Thịt kho tàu, thịt lợn hầm miến, dồi heo, súp đầu heo… Sứ mệnh của một con heo chính là trở thành những món ăn ngon. Có nghĩa là, con heo tự mình ăn uống sao cho có lượng nạc, mỡ thích hợp, mỡ béo mà không ngán, nạc nhưng không khô, trở thành một con heo có thịt cực phẩm, trở thành nguyên liệu thịt heo ngon nhất.
Nếu được chủ nhân khen ngợi một câu, thì chẳng khác nào sinh mệnh của bọn chúng đã đạt được cảnh giới cao nhất.
Đối với những vật nuôi không có trí tuệ mà nói, ý nghĩa sinh mệnh của bọn chúng đều đã được định đoạt trước, cũng không con nào cảm thấy cả đời như vậy có gì sai.
Bây giờ, trong nhà lại có thêm một tiểu chủ nhân khiến bọn chúng yêu thích, bọn chúng càng phải ăn cho béo, đem tinh hoa của cả đời mình ra cống hiến, để tiểu chủ nhân ăn no.
Nghiêm Khôn làm nghề đồ tể nên khá hiểu rõ tập tính của heo, nhìn biểu hiện của mấy con heo Thiện gia lúc này, hắn cứ cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Lão tam với nhị ca của hắn sẽ về ngay. Khôn tử, ngươi vào nhà đợi lão tam một lát nhé.”
Tưởng bà tử thấy vẻ mặt Nghiêm Khôn thay đổi, trước khi hắn kịp nghi ngờ, vội vàng đánh lạc hướng.
Cũng do bà sơ suất, chỉ nghĩ đưa Nghiêm Khôn đi xem thử heo có thể xuất chuồng hay chưa, mà quên mất, trước giờ, đây cũng là thời gian mà con dâu bế cháu gái nhỏ đi dạo, phơi nắng hóng gió.
Người trong nhà hiếm khi để ý, hoặc cũng là đã quen với những thay đổi của vật nuôi, nhưng Nghiêm Khôn thì khác. Hắn làm đồ tể, nên sẽ hiểu rất rõ tập tính của heo nuôi trong nhà. Vì lí do an toàn, bà cảm thấy, tốt nhất nên đưa hắn đi chỗ khác.
Dù sao cũng nhìn thấy heo rồi, hẳn là trong lòng đối phương đã có dự tính về giá cả rồi.
Nghiêm Khôn không nghĩ nhiều, nghe lời lão thái thái, đi vào trong nhà, ánh mắt vẫn dõi theo con trai với Thiện Phúc Đức.
“Đại nương, ta cũng nói thật với người, heo sống ta trả 12 quan 1 cân, thịt đã làm sạch thì 16 quan 1 cân. Nếu để ta mổ heo, tính cả bộ lòng, tim, gan nữa, thì tiền công là 50 quan.”
Giá tiền Nghiêm Khôn đưa ra thật sự không tệ. So với những nhà khác, hắn đã mua giá cao hơn một ít. Dù sao hắn cũng muốn tạo quan hệ tốt với Thiện gia, giúp con mình thuận lợi hơn. Còn một nguyên nhân khác là, hắn cảm thấy heo Thiện gia nuôi rất tốt, thịt mổ ra chắc chắn sẽ ngon hơn một bậc so với heo nhà khác nuôi.
“Được, giá này đi. Đợi mấy hôm nữa, ta bảo lão tam lên trấn mời ngươi lại đây.”
Tưởng bà tử thực sự vui mừng. Trước đây, bọn họ toàn mời một đồ tể khác trên trấn về, giá đối phương đưa ra là 23 quan 2 cân heo sống, 15 quan 1 cân thịt heo đã làm sạch. Nếu để đối phương mổ heo, thì giá cả cũng khác, không thêm không bớt, đủ 80 quan là được.
Mà lòng heo, tim heo, gan heo cũng không có giá trị. Trừ một số nhà muốn ăn canh tim heo hạ sốt ra, thì mấy thứ này bày ở ngoài sạp rất ít người muốn mua.
Như vậy, dù bán heo sống hay thịt đã làm sạch, giá Nghiêm Khôn đưa ra đều cao hơn người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận