Nông Gia Lạc

Chương 172: Nơi An Toàn

Nhưng đều đã là ông nội bà nội người ta, chỉ có thể gắng gượng chịu đựng. Thiện Tuấn Sơn cho dù tức giận đến mấy, thì cũng chỉ có thể tự an ủi chính mình, hàng ngày Lữ Tú Cúc đối xử với hắn không có gì để trách, chỉ cần không đụng tới nỗi đau của nàng, nàng cũng sẽ không đem chuyện cũ nhiều năm trước ra treo ở cửa miệng.
Trừng mắt liếc nhìn nương tử đang vô cớ gây chuyện, Thiện Tuấn Sơn cũng chỉ có thể đè nén cảm xúc bất mãn xuống đáy lòng, tập trung nướng khoai lang trên bếp lò, lỗ tai cũng tự động che chắn những lời oán giận đang tuôn ra từ miệng Lữ Tú Cúc.
“Một đám người không có lương tâm! Ta đều là vì ai hả? Ta bán lương thực, còn không phải là vì cảm thấy giá lương thực cao, muốn tích góp một chút tiền cho nhà mình sao? Muốn đủ sữa cho Đại Nữu bú, thì trước hết phải để nương của nó ăn uống thật tốt, Phúc Tông muốn đọc sách thì cũng phải liên tục chi tiền, dựa vào số tiền ít ỏi mà Thiện Tuấn Sơn ngươi kiếm được, ngươi cho rằng có thể nuôi sống cả nhà sao? Còn không phải nhờ ta mặt dày, thường xuyên về nhà cũ bóng gió xin đồ trở về sao? Hơn nữa, còn thay Thiện Tuấn Sơn ngươi tranh thủ dỗ dành lão gia và lão thái thái vui vẻ. Bằng không, ta cũng không có cái thanh danh khôn khéo keo kiệt như vậy ở bên ngoài.”
Lữ Tú Cúc vừa nói vừa ngân ngấn nước mắt: “Lúc ta bán lương thực, cũng chẳng thấy ngươi phàn nàn cái gì. Đến bây giờ, khi mọi việc đã rồi, ngươi lại chẳng giúp được gì, Thiện Tuấn Sơn, ngươi không phải là nam nhân!”
“Hừ, năm đó nếu không phải nghe theo ngươi xúi giục, ta sẽ đồng ý với cha mẹ việc phân gia sao? Ta còn chưa có ghét bỏ ngươi không được như đệ muội đâu. Nếu đổi lại, ta có một nương tử có thân thế như thế, thì lúc này, người phát đạt sẽ không phải là lão tam, mà chính là ta!”
Những lời nói của vợ chồng giữa lúc tức giận luôn mang theo lực sát thương, Thiện Tuấn Hải nghe nương tử mắng mình không phải nam nhân, vốn dĩ còn định không lên tiếng, để mặc cho Lữ Tú Cúc tùy ý phát tiết tâm tư, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà phải đáp trả.
“Được lắm! Thiện Tuấn Sơn, cuối cùng ngươi cũng chịu nói thật. Ngươi nói xem, có phải là ngươi xem trọng Tô Tương đúng không? Cũng là biểu ca, biểu muội với nhau, lúc trước, nếu không phải tuổi tác của ngươi với Tô Tương cách biệt quá lớn, có phải ngươi cũng muốn cưới tiểu yêu tinh kia làm nương tử đúng không?”
Lữ Tú Cúc tức giận, giơ tay lên, trực tiếp chạy tới cào lên mặt Thiện Tuấn Sơn.
“Con khỉ nhà ngươi!” Thiện Tuấn Sơn che mặt bị cào đến nóng rát, nhất thời không kìm được mà đánh trả.
“Đủ rồi!”
Thiện Phúc Tông thật sự nghĩ không ra, câu chuyện vì sao không những không ngừng lại, mà còn chuyển qua những chuyện không liên quan.
“Bây giờ không phải lúc để cãi nhau. Trước hết phải nghĩ tới chuyện chúng ta nên làm cái gì bây giờ. Trong nhà nhiều lương thực như vậy, lúc này, Huyện lệnh an bài nha dịch trông coi nghiêm khắc thì còn tốt một chút, những người đó vì e ngại khổ hình nên mới không dám phá cửa cướp của. Nhưng một khi lương thực khan hiếm đến mức độ nhất định, hoặc đói chết, hoặc liều mạng cướp đoạt một ít lương thực may ra mới bảo tồn được tính mạng, thì chỉ sợ giữa hai lựa chọn này, sẽ có nhiều người lựa chọn vế sau.”
Thiện Phúc Tông lý trí phân tích tình hình hiện tại cho cha mẹ nghe: “Đầu tiên, chuyện nhà chúng ta có lương thực, xung quanh không ít người biết, vì vậy liền trở thành con dê béo bở nhất cái xóm này, e rằng nhà chúng ta đã sớm bị người ta để mắt tới. Chỉ tiếc là lúc này cửa thành đã bị phong tỏa, người trong thành không thể ra ngoài được, nếu không, chúng ta có thể dứt khoát mà từ bỏ số lương thực trong nhà này, mang theo quần áo, hành lý đơn giản rời đi. Lúc đó, những kẻ đang dòm ngó chúng ta thấy chúng ta không mang theo lương thực ra khỏi thành, cũng sẽ không để ý đến chúng ta nữa, mà sẽ chọn cách cướp đoạt số lương thực mà chúng ta để lại trong nhà. Nhà gia nãi vẫn còn tích trữ lương thực, cứ như thế về nông thôn ở, nhà chúng ta cũng không phải chết đói.”
Thiện Phúc Tông thực sự cảm thấy rằng, vào thời điểm hiện tại, trốn ở nông thôn vẫn là an toàn nhất. Trước nhất, ở nông thôn, số nhà thiếu lương thực chỉ là số ít, ở thời điểm hiện tại, người trong thôn sẽ biết đoàn kết lại, chống đỡ địch bên ngoài. Không giống như huyện thành, những nhà thiếu lương thực lại chiếm đa số, cho dù là ngày xưa, các ngươi từng là bằng hữu, từng là hàng xóm láng giềng thân thiết, thì lúc này đều có khả năng đâm sau lưng ngươi một nhát, chỉ vì lương thực.
“Phúc Tông à, con là thông minh nhất, con nói xem phải làm thế nào bây giờ? Nương đều nghe theo con.”
Lúc này đang nói về chuyện giữ gìn tính mạng, nên Lữ Tú Cúc không có tâm trạng cùng Thiện Tuấn Sơn tranh cãi nữa. Vẻ mặt của nàng tràn đầy mong đợi, nhìn về phía đứa con trai mà nàng luôn tự hào, hy vọng con trai có thể nghĩ ra một chủ ý giúp cả nhà bọn họ giải vây.
“Để con suy nghĩ thêm.”
Cho dù thông minh thì Thiện Phúc Tông cũng chỉ là một thanh niên vào đời chưa bao lâu, lúc này bởi vì lời của nương hắn nói, mà ba người khác trong nhà đều nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, kể cả Đại Nữu 6 tháng tuổi đang ở trong ngực nương tử, đang mút tay chính mình, cũng lộ ra hai cái lợi không có răng, nhìn hắn mỉm cười. Đối mặt với sự mong đợi như vậy, Thiện Phúc Tông chỉ có thể cười khổ, suy nghĩ biện pháp thoát thân.
“Lan Nương, canh gà này, nhân lúc còn nóng con hãy uống đi. Ta đã vớt hết mỡ ra rồi, uống no thì mới có sữa, mới có thể nuôi đứa nhỏ mập mạp.”
Tưởng bà tử bưng một chén canh gà vào. Mấy ngày nay, thịt trong nhà thật sự là ăn không hết, trong nhà vẫn còn một đống heo, dê, gà, vịt đông lạnh, đều là gia súc, gia cầm ở trang trại bị chết lạnh.
Chỉ dựa vào mấy lớp mành trúc cũng không thể chắn gió, sưởi ấm cho súc vật ở trang trại, mỗi ngày đều có một số lượng lớn gia súc bị lạnh chết. Nhưng lúc này, con người cũng đang vật lộn tìm đường sống , chết một ít súc vật cũng không gợi sóng gió gì trong thôn, cùng lắm chính là nhà nào thèm thịt thì sẽ tới Thiện gia đổi một ít thịt để ăn.
Bởi vì súc vật chết cóng, máu còn lưu lại trong cơ thể, vị không phải là ngon nhất, nên giá Thiện gia đưa ra cũng không cao, đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được của đa số thôn dân.
Có lẽ cũng nhờ số thịt heo dê mà Thiện gia cung cấp, nên trong đợt bão tuyết này, thôn dân không những không gầy đi, mà còn béo lên vài vòng, lúc này nếu mà đứng chung với người của thôn khác, nhất định sẽ chênh lệch đáng kể.
Tưởng bà tử cảm thấy vui trong lòng, lúc này, thể trạng của thôn dân phải cường tráng, thì lúc đối mặt với sự tấn công từ phía bên ngoài, mới có đường phản kháng để sống sót.
“Canh gà này nấu bằng gà sống, không có mùi tanh đâu. Nếu con thích, đợi chút nữa bảo Hồng Nhị múc cho con thêm 1 chén, cả nồi canh gà kia đều là nấu cho con.”
Điều kiện trong nhà tương đối tốt, Tưởng bà tử đối với 2 đứa cháu gái còn lại cũng mang theo sự từ ái của người bà. Nhất là hôn sự của Lan Nương còn là do bà quyết định, bây giờ Lan Nương đáng thương như vậy, Tưởng bà tử cảm thấy bà cũng có một phần lỗi lầm trong chuyện này, nhìn cháu gái và cháu cố gầy ốm, liền không nhịn được mà mềm lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận