Nông Gia Lạc

Chương 233: Tiệm Ăn Đóng Cửa

“Hôm nay hoàng thượng lại mang người đi ra ngoài.” Bên trong Vinh phủ ở Thanh Châu, hạ nhân của Vinh Tín lặng lẽ truyền tin tức.
Hoàng đế tự mình ngự giá đến Lan Giang, tuần tra các phủ châu bị thiên tai nghiêm trọng, Thanh Giang là điểm cuối cùng, là nơi hoàng đế ở lại lâu nhất.
Làm Tri châu Thanh Châu, Vinh Tín bị áp lực rất lớn, sợ hoàng đế ở trong địa phận của hắn, xảy ra chuyện gì, hoặc là có chỗ tiếp đón không chu toàn, khiến cho hoàng đế bất mãn.
Đáng tiếc con trai thông tuệ, nhạy bén Vinh Ưng của hắn bởi vì thay hắn về kinh thành truyền tin, lão thái thái trong Hầu phủ lại vô cùng nhung nhớ đứa cháu cô này, không nỡ để người về, nếu không, lúc này đã có con trai giúp hắn phân ưu giải nạn, Vinh Tín cũng không tới mức chỉ trong mười ngày ngắn ngủi mà sầu bạc nửa đầu tóc.
Đây đã là lần thứ 3 hoàng đế cải trang mang theo hộ vệ đi ra ngoài, sau hai lần trước bị hoảng loạn, lúc này Vinh Tín chọn cách giả vờ câm điếc, dù sao bên người hoàng thượng cũng có một đống cao thủ hộ vệ, võ công cao cường, hơn nữa người dân Thanh Châu lại đơn thuần, sẽ không có kẻ xấu gây loạn, phạm thượng, hắn cũng không cần phải buồn lo vô cớ, suy nghĩ quá nhiều.
“Như vậy cũng tốt, chuẩn vị xe ngựa đi, chúng ta đến thôn Bình Liễu, huyện Bá Giang.”
Vốn dĩ Vinh Tín còn tiếc hắn phải bỏ lỡ ngày Phúc Bảo xuất giá, lúc này hoàng đế không ở trong phủ, Tri châu như hắn cũng có thể tạm thời bỏ qua nhiệm vụ.
Nghĩ như vậy, Vinh Tín liền cảm thấy dễ chịu không ít, nếp nhăn trên trán cũng được thả lỏng.
Phúc Bảo xuất giá, tiệc rượu Thiện gia chuẩn bị tất nhiên là thứ tốt nhất, chỉ sợ những món ăn quý hiếm của Thiện gia trước đây hiếm lắm mới được ăn, thì hôm nay toàn bộ đều có thể được ăn vào miệng.
Mấy ngày nay áp lực quá lớn, Vinh Tín trước giờ coi trọng nhất là thức ăn thí trong ba bữa cơm cũng chỉ ăn qua loa cho xong, hắn đã sớm thèm thuồng những món ăn ngon sở trường của Thiện gia, lúc này bụng đang kêu réo vì đói, đợi lúc nữa đến Thiện gia thì sẽ có lộc ăn.
“Lão gia, ngài còn muốn mang tiểu cô nương kia vào kinh thành không ạ?”
Lúc ở bên ngoài, đại thái giám đều gọi hoàng đế là lão gia, lúc này ông đang nhắm mắt theo đuôi ông lão thẳng như cây tùng bách kia, sau đó, cẩn thận hỏi Tông Khánh đế.
“Khó gặp được món ăn hợp ý như thế, nha đầu thú vị như vậy, trước khi rời khỏi Thanh Châu, cũng phải đến đó một chuyến.”
Lúc này, Tông Khánh đế đã biết rõ, Phúc Bảo không có khả năng đồng ý đi cùng ông, nhưng ó lẽ vì quá hợp mắt của ông, rõ ràng có hàng trăm cách có thể mang nàng rời đi, nhưng ông vẫn muốn nàng cam tâm tình nguyện mới được, thậm chí, nếu nàng không muốn, ông cũng không nghĩ sẽ cưỡng cầu nàng.
Lần này đến đây, Tông Khánh đế chỉ muốn trêu chọc tiểu cô nương kia một chút, sau đó ăn mấy món ăn mà ông chưa từng thưởng thức qua, đây là ý định của ông.
“Lão gia, tiệm ăn đóng cửa.”
Thị vệ đi tuốt đàng trước đi đến, cung kính bẩm báo.
“Đóng cửa?”
Tông Khánh đế nhíu mày, hôm nay không phải lễ tết gì hết, tiệm ăn làm ăn phát đạt thế kia, sao lại có thể đóng cửa.
“Các vị lão gia là tới tiệm ăn cơm sao? Không hay, hôm nay nhà chủ có hỉ, tạm ngừng kinh doanh trong 3 ngày, đầu bếp của tiệm ăn đều đi giải quyết tiệc hỉ của nhà chủ rồi.”
Đoàn người Tông Khánh đế vô cùng nổi bật, người trong thôn đi ngang qua tiệm ăn Thiện gia, lập tức đoán được mục đích của bọn họ, cười nói.
“Có điều nếu các ngươi thật sự muốn thưởng thức tay nghề của đầu bếp Thiện gia thì cũng có thể dùng giấy đỏ làm một cái hồng bao coi như lễ mừng cho Thiện gia, để tiễn con gái xuất giá, Thiện gia dự định tổ chức bữa tiệc kéo dài ba ngày ba đêm, người tới đều là khách, ai cũng có thể ngồi vào bàn tiệc.”
Dứt lời, thôn dân giả thích nghi hoặc cho bọn họ cũng nhanh chóng đi về nhà, hắn cũng muốn đi uống rượu mừng, chỉ là mới từ ngoài ruộng về, quần áo còn dính bùn đất, dù sao cũng phải thay một bộ xiêm ý sạch sẽ thì mới có mặt mũi để đến.
“Nhà chủ gả con gái, lão gia, người nói tân nương này, có phải là tiểu cô nương nhanh mồm dẻo miệng kia hay không?” Đại thám giám không nhịn được suy đoán, nói.
Tông Khánh đế cũng có cái suy đoán này, chẳng lẽ nha đầu kia cứ như thế, sợ ông bắt nàng phải tiến cung, thế cho nên gấp không chờ nổi liền đem mình gả ra bên ngoài?
Lão hoàng đế vuốt chòm râu dài của mình, chẳng lẽ ông lại là cái loại hôn quân ngang ngược không nói đạo lý à?
“Tới đó thôi, qua đó nhìn xem thế nào.”
Lão hoàng đế cũng chưa thừng thấy nhà bình thường ở nông thôn gả cưới, hôm nay vừa lúc gặp được, đối phương còn đãi tiệc lớn chiêu đãi những khách khứa nguyện ý đến, thêm hắn nữa thì cũng không sao.
“Hoàng lão gia.”
Dưới tình thế cấp bách, thái giám cùng thị vệ thiếu chút nữa thì gọi bằng cách xưng hô kia, cũng may kịp thời sửa miệng, bên cạnh cũng không có ai, chắc là sẽ không ai nghe thấy.
“Hỉ yến ở nông thôn, vàng thau lẫn lộn, thân thể lão gia tôn quý, chỉ sợ không...”
“Không sao.”
Tổng quản thị vệ nói rất nhiều, nhưng lời chưa nói xong, đã bị hoàng đế ngăn lại.
Ông cải trang đi ra ngoài, trong một cái thôn xóm nho nhỏ chẳng lẽ còn có người thứ hai biết được thân phận của ông sao, huống chi, cho dù có phản tặc ngỗ nghịch, cũng không có khả năng biết trước ông sẽ đến dự hĩ tiệc để mà mai phục từ trước.
Lão hoàng đế cảm thấy bọn họ lo lắng quá thừa thãi, chỉ là đến tham dự hôn lễ của bá tánh ở nông thôn một chút thôi mà, đây cũng coi như trải nghiệm mà ông khó có thể trải qua.
Làm thần tử, chỉ có thể khuyên nhủ, cũng không có biện pháp ép buộc hoàng đế thay đổi chủ ý của ông ta, đám thị vệ chỉ có thể cảnh giác gấp đôi, tùy tình thế ứng phó với những tập kích có thể xảy ra bất ngờ.
“Ngươi nói có phải phong thủy mộ phần tổ tiên của Thiện gia quá tốt không, như thế nào mà tới đời của Thiện lão tam này liền bắt đầu phát đạt?”
“Ai nói không phải chứ, được hoàng đế ban tặng bảng hiệu, lại kiếm được nhiều bạc như vậy, thanh danh và tiền tài đều có, đời này còn có chỗ nào không hài lòng.”
Tông Khánh đế tới trễ, rạp mà Thiện gia dựng tạp thời đều đã có không ít người ngồi, một đám phụ nhân tự nguyện đến trợ giúp rửa chén đĩa, hoặc là rửa rau dưa, đi tới đi lui, cực kì náo nhiệt.
Tông Khánh đế nghe mấy người trong thôn nói chuyện phiếm, một câu được khâm thưởng bảng hiệu làm ông nhớ tới trận tuyết tai vừa rồi, ông nghe theo mưu kế của cháu cố phủ Quảng Lăng Hầu, để khích lệ nhưng thương hộ có dư lương thực trong tay quyên góp lương thực, ban bảng hiệu cho một nông hộ bình thường lúc ấy quyên góp hơn một ngàn cân lương thực.
Nếu ông nhớ không lầm, ông tự tay viết bốn chữ lên bảng hiệu đó, là “Tích thiện chi gia”.
“Ha ha ha !”
Tông Khánh đế nhịn không được mà cười to thoải mái, ông không ngờ, mình với tiểu nha đều kia, thế mà lại có duyên phận như vậy từ lâu rồi.
Bởi vậy, vì sao lúc trước Phúc Bảo có thể đoán ra được thân phận của ông, cũng đã có một lời giải thích hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận