Nông Gia Lạc

Chương 103: Khích Tướng

Khác với Vương đại thiện nhân Vương Ý đã từng trải qua cuộc sống bần hàn, cực khổ, mới chỉ giàu lên vào đời trước, 4 đời Ôn gia đều là danh gia vọng tộc có tiếng nói ở huyện Bá Giang. Ôn phu nhân là thứ nữ nhà thông phán lục phẩm ở phủ thành. Tuy lúc ở nhà mẹ đẻ không được người lớn trong nhà coi trọng, nhưng tóm lại cũng là con gái nhà làm quan. Sau khi gả tới huyện Bá Giang, biết giữ thân phận, cho dù làm cái gì cũng chú trọng tới bày diện, quy củ.
Về điểm này, hai vợ chồng Ôn gia đều có suy nghĩ giống nhau. Lúc trước đến Thiện gia chỉ là nể mặt mũi của Huyện lệnh đại nhân, trên thực tế, có rất nhiều thứ ở Thiện gia khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.
Giống như căn nhà lâu năm kia, với người nông thôn thì đó là cổ kính khí phách, nhưng trong mắt bọn họ, cũng chỉ là căn nhà cũ nát không thể chịu nổi. Những vật dụng trong nhà cũng quá sơ sài, bàn ghế cũng đã bị mài mòn, khiến bọn họ phải nghi ngờ không biết, rằng lúc ngồi xuống có bị gãy chân ghế hay không, hay những thứ bụi bẩn kia, có làm ô uế quần áo của bọn họ hay không.
Ôn phu nhân cũng không thích những con đường nhỏ ở nông thôn. Bởi vì Thiện gia vẫn nuôi dưỡng một số ít gà vịt, gia súc trong chuồng gần nhà, nên cho dù đã quét dọn sạch sẽ thì vẫn sẽ có một ít mùi khó ngửi. Hơn nữa, gà vịt còn được thả rông, chạy lung tung bên ngoài, bài tiết chất thải bừa bãi, khiến Ôn phu nhân vừa bước đi, vừa lo lắng mình sẽ giẫm phải những thứ không nên giẫm.
Kì thực, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đối với những người dân nông thôn.
Nhà ai không phải là ở đến khi không thể ở được nữa mới thôi? Nhà ai không nuôi gà vịt, nhà ai mà trong sân không có phân gà, phân vịt? Bọn họ không thể lý giải được việc mà những kẻ có tiền làm, cũng giống như việc, những người giàu có đó không thể nào chấp nhận được cuộc sống bẩn thỉu ở nông thôn.
Đã có loại tâm lý bài xích này, không phải chỉ cần phong cảnh mỹ lệ với đồ ăn ngon là có thể bù đắp được.
“Hay là, để nhũ mẫu cùng với mấy hộ vệ mang Lẫm Nhi về nông thôn nhé?”
Ôn phu nhân không giấu được vẻ mặt rối rắm. Từ thôn Bình Liễu trở về, nàng phải dùng hơn ba thùng nước để tắm rửa thật sạch sẽ, dù vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy trên người mình có mùi kì lạ. Nghĩ đến việc phải dắt con trai xuống nông thôn lần nữa, sắc mặt nàng liền trở nên tái mét.
“Ai dà, hôm qua, thế mà Huyện lệnh lại đi Thiện gia một chuyến.”
Ôn lão gia thở dài, không trực tiếp trả lời vấn đề của nương tử.
Nếu muốn nói Thiện gia có cái gì đáng để lưu tâm, thì khả năng cao chính là tay nghề nấu nướng. Mấy ngày trước, Ôn lão gia đưa vợ và con trai xuống nông thôn, ấn tượng sâu sắc nhất chính là điều này. Rõ ràng chỉ là một bữa cơm rất đỗi bình thường, nhưng hương vị lại ngon hơn bội phần so với của đầu bếp nhà hắn làm.
Hắn cũng coi như là đã nếm qua không ít mỹ thực, món ăn của những tửu lâu hay tiệm ăn trong huyện thành và thị trấn lân cận, hầu như hắn đều đã thử qua hết. Nhưng tính ra, cũng chỉ có tiệm ăn Hảo Vận Lai, gần đây nổi tiếng với những món ăn đặc sản, là có thể so sánh tay nghề với Thiện lão thái thái.
Nếu không phải Thiện gia đã bị Huyện lệnh nhìn trúng, thì cho dù phải đe dọa hay dụ dỗ, hắn cũng muốn để Thiện lão thái thái đến làm đầu bếp trong nhà hắn.
Không phải ai cũng có đầu lưỡi nhạy cảm như Vinh Tín, những người đã ăn đồ của Thiện gia đều cho rằng, bí quyết để những món đó ngon như vậy, chính là nhờ tay nghề của Tưởng bà tử, trước giờ đều không nghĩ tới là do nguyên vật liệu. Ngay cả hai vợ chồng Ôn gia cũng nghĩ thế.
“Được rồi, còn không phải chỉ là đến nông thôn thôi sao. Huyện lệnh cũng là công tử Hầu phủ, mà còn không thấy hắn chán ghét những thứ kia. Chúng ta còn phải làm thủ hạ của vị quan phụ mẫu này, trên làm dưới theo, chúng ta không thể làm cho hắn cảm thấy trong lòng chúng ta không phục hắn.”
Ôn lão gia thở dài, vẫn phải cam chịu xuống nông thôn: “Đợi vài ngày nữa, đến kì nghỉ của trường học, chúng ta lại dắt theo con trai, đi Thiện gia một chuyến vậy.”
Nghĩ tới con trai khóc nháo, cùng với vị quan phụ mẫu tân nhiệm làm việc không thể nắm bắt kia, Ôn lão gia cắn chặt răng, nói với Ôn phu nhân bên cạnh.
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”
Ôn phu nhân im lặng một lát, nghĩ tới việc ban ngày, mẹ chồng mới gọi nàng qua dạy bảo, trách nàng bạc đãi Lẫm Nhi, những gì ở trong lòng kia, nói ra không được, mà giữ trong lòng cũng không xong.
Nàng nghĩ, đến lúc đó, sai người hầu chuẩn bị một ít đệm mềm, lại chuẩn bị thêm bộ quần áo, giày vớ để thay đổi. Cùng lắm, quần áo nào dơ bẩn thì đem bỏ đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu ngân lượng để may quần áo mới.
Tiểu bá vương Ôn gia còn chưa biết cha mẹ đã đồng ý yêu cầu của hắn, cầm những quả rừng mà ngày đó lên núi mình được chia, đắc ý kiêu ngạo khoe với đám bạn bè của mình, kể ra những thứ chính mình mắt thấy tay nghe.
“Lẫm ca nhi, thật sự ở nông thôn sẽ có sóc con xếp hàng mang trái cây đến cho sao?”
“Lẫm ca nhi, Lẫm ca nhi, ở nông thôn thật sự có loại trái cây đỏ đỏ, ngọt ngọt, còn có những món điểm tâm mà chúng ta chưa từng ăn qua sao?”
“Lẫm ca nhi, Lẫm ca nhi, trẻ con ở nông thôn thật sự có thể xuống sông bơi lội, câu cá bắt tôm sao, tự mình bắt được, chế biến còn ngon hơn đầu bếp ở nhà sao?”
Mấy ngày này, Ôn Lẫm đã trở thành nhân vật phong vân ở trường học. Mỗi lần được nghỉ giải lao, sẽ có một đám trẻ con vây quanh hắn, hỏi thăm hắn những chuyện ở nông thôn.
“Hắn khoác lác đó, ở nông thôn làm gì có cái gì tốt đẹp chứ. Nhà của ta cũng có nông trang ở nông thôn, thôn trang đó còn dựa vào núi nữa, vậy mà từ trước tới giờ, ta chưa từng nhìn thấy sóc mang trái cây tới cho ta.”
Tiểu bá vương có gia thế tương đương Ôn gia, không phục Ôn Lẫm được chú ý hơn hắn, tức hộc máu, nhảy ra muốn lật tẩy lời nói dối của Ôn Lẫm.
“Có nha, có nha, ngươi nhìn xem, túi quả rừng này chính là do sóc con cho ta đó.”
Ôn Lẫm là chính mắt mình nhìn thấy, bây giờ lại bị người ta nghi ngờ, trong lòng làm sao có thể dễ chịu, lập tức lấy ra một cái túi mà mình xem như bảo bối, chứng minh lời của mình không phải là nói dối.
“Nếu các ngươi không tin, đợi khi kì nghỉ đến, ta dắt các ngươi xuống nông thôn xem thử. Tổ mẫu của ta đã đồng ý với ta rồi, nhất định sẽ thuyết phục cha ta dắt ta đi Thiện gia chơi một lần nữa.”
Ôn Lẫm có chút chột dạ, hắn không biết cha mẹ hắn đã đồng ý chuyện này, chỉ là cân nhắc trong lòng, hạ quyết tâm, cứ cho là vì không muốn mất mặt trước đối thủ một mất một còn trước mặt này, nhất định phải cầu xin cha mẹ đồng ý.
“Đi thì đi!” Tiểu bá vương, đối thủ một mất một còn của Ôn Lẫm, căn bản không tin những chuyện kì lạ mà Ôn Lẫm nói, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.
Mà mấy đứa trẻ khác trong trường học cũng có hứng thú với những chuyện mà Ôn Lẫm kể, lập tức quyết định về nhà nói với cha mẹ, vào ngày nghỉ kia, sẽ xuống nông thôn dạo chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận