Nông Gia Lạc
Chương 105: Tủi Thân
“Còn lần trước Ôn phu nhân tới, Phúc Bảo đem ghế tròn của mình nhường cho nàng ấy ngồi, nhưng nàng ấy ghét bỏ Phúc Bảo dơ bẩn, lấy khăn lau ghế vài lần, sau đó lại lót 1 cái khăn tay, rồi mới ngồi xuống.”
Phúc Bảo mắt đỏ hoe nói: “Mỗi ngày con đều tắm rửa sạch sẽ, không có ở dơ.”
Tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương, tủi thân kể chuyện khiến cho Thiện Tuấn Hải đau lòng muốn chết.
“Phúc Bảo của chúng ta là thơm nhất, là cô nương thơm nhất thiên hạ.” Tô Tương không nghĩ quá nhiều, nghe con gái tủi thân, có chút oán giận những quý nhân trong thành đó.
Cái ghế tròn mà Phúc Bảo nói, là do cha chồng làm cho khi con bé tròn 3 tuổi, dùng một thân cây khô ở trên núi, mài giũa bóng loáng. Nhiều năm qua, trên ghế có chút rạn nứt. Ở nông thôn bụi bẩn nhiều, mặc dù Tô Tương thường xuyên lau chùi, nhưng khó mà lau sạch bụi ở trong mấy khe nứt, cũng khó tránh có chút dơ bẩn.
Nhưng tổng thể mà nói, đó vẫn là cái ghế dựa chắc chắn, sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với mấy cái ghế khác trong nhà, chân thọt, phải dùng gỗ lót dưới, nhìn qua có chút xấu xí.
Người trong thôn nhà ai mà chẳng thế, trừ khi là con cái trong nhà thành thân, nếu không sẽ không đi sắm đồ đạc mới, vì tốn rất nhiều tiền. Với lại, cái kia không phải chỉ là cái ghế thôi sao, không phải chỉ cần để người ngồi được là được à?
Đây là tư duy cố định của những người nông thôn, đổi lại là Tưởng bà tử, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng Thiện Tuấn Hải không như thế, sau khi con gái tủi thân oán than, rất nhanh liền hiểu ra được điểm không thích hợp.
Mấy ngày nay, Thiện gia thu nhập tương đối khá. Trước khi chuồng trại xây xong, chỉ dựa vào việc nghênh đón, chiêu đãi những quý nhân từ huyện thành tới, cũng đã đủ số vốn mà giai đoạn trước họ chi ra.
Nói không dễ nghe tức là, nếu chuyện làm ăn nuôi dưỡng có vấn đề gì, thì Thiện gia cũng không cần phải lo lắng gì. Hiện tại đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện mua bán không cần vốn, không có rủi ro gì, tương ứng với đó, áp lực trong lòng cũng giảm đi nhiều.
Bởi vì sau này cha mẹ già sẽ do hai vợ chồng bọn họ phụng dưỡng, nên số tiền mấy ngày nay trong nhà kiếm được, Tưởng bà tử cũng không có giấu giếm con trai út Thiện Tuấn Hải. Hơn nữa, trong số tiền kiếm được, bà còn hào phóng lấy ra một nửa, để làm tiền riêng cho gia đình nhỏ của con trai.
Thiện Tuấn Hải tính qua, bình quân mỗi lần tiếp đãi một hộ khách quý từ trong thành tới, trong nhà có thể kiếm được 20 lượng bạc, mà thứ bọn họ phải chi ra cũng chỉ có số rau dưa với gà vịt nuôi trong nhà mà thôi, lúc này còn chưa cần phải tốn tiền để mua những nguyên liệu đó.
Mấy ngày trước Huyện lệnh lại đến nhà, Thiện Tuấn Hải cơ hồ có thể đoán được, đám đông sẽ lại kéo đến lần nữa.
Trước khi nghe con gái kể ra những tủi thân của mình, Thiện Tuấn Hải vẫn luôn đắm chìm trong sự sung sướng với đống tiền từ trên trời rơi xuống. Thậm chí, nhìn nhà mình mỗi ngày đều hốt bạc, hắn có một cảm giác hạnh phúc không chân thật, cả người cứ lâng lâng giống như đang đi trên mây. Hắn còn nghĩ, nếu có thể đem chuyện làm ăn này triển khai, mỗi ngày tiếp đãi một hộ khách quý, một tháng có thể kiếm được 500 đến 600 lượng. Trước khi phân gia, toàn bộ gia sản mà cả nhà tích góp nhiều năm, cũng chỉ bằng số tiền này mà thôi.
Nhưng bây giờ, những tủi thân của con gái đã đánh vỡ ảo tưởng của hắn, khiến Thiện Tuấn Hải nhận ra, chuyện làm ăn này vẫn có chỗ chưa được ổn thỏa.
Hắn không ngốc, đương nhiên biết những quý nhân trong thành đó đến nhà họ ăn cơm với mục đích gì, quanh đi quẩn lại, cũng chỉ là muốn bày tỏ lòng trung thành với quan phụ mẫu, muốn hỏi thăm bọn họ về sở thích của Huyện lệnh, mặt khác, cũng có một phần vì chất lượng thực phẩm của nhà bọn họ, những lý do khác thì hắn không biết.
Ảnh hưởng của Huyện lệnh chung quy vẫn có hạn, những hương thân phụ lão trong thành lại không phải là kẻ ngốc, lúc ý thức được việc đến nhà họ không có lợi, thì sẽ không đến nữa. Bởi vậy, muốn đem chuyện này biến thành mối làm ăn lâu dài, Thiện Tuấn Hải cần phải suy nghĩ thêm những mặt khác để tăng sức cạnh tranh của mình.
Nghĩ lại, những tiệm ăn, tửu lâu ở huyện thành có thể làm ăn phát đạt là vì đâu?
Đầu tiên là bài trí nội thất, phải thể hiện được đẳng cấp và trang nhã. Như vậy, những bàn ghế cũ trong nhà đều phải thay đổi, không nhất thiết phải dùng vật liệu gỗ tốt nhất, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ chỉnh tề, không được để đến mức khi những quý nhân kia thấy, còn phải đắn đo ngồi hay không ngồi.
Trong nhà, còn những thứ khác như nồi niêu, xoong chảo, gáo bồn,... Trước đây, vì giá rẻ và để tiện sử dụng, họ đều dùng chén gốm của lò gạch trấn trên, tráng men không chỉnh tề, vẫn còn hơi nhám nhám, cho dù có rửa sạch thì nhìn qua cũng thấy dơ. Mặt khác, những cái chén gốm này cũng đã dùng lâu năm, không ít cái có lỗ thủng hoặc vết nứt. Bây giờ xem ra, để chiêu đãi những vị khách quý đó, cần phải đi huyện thành một chuyến, mua mấy bộ chén sứ tốt về.
Đây mới chỉ là những thứ nhỏ, còn có những thứ lớn khác cần phải thay đổi.
Tỷ như sân nhà, cũng phải sửa sang lại 1 chút, phải nén chặt lại nền đất, tránh bùn đất dây vào nhà. Vườn trong nhà, cũng không nên trồng rau củ quả lộn xộn, đông một đám tây một đám. Tuy không cần phải giống như mấy hộ nhà giàu trong thành, gieo hoa thơm cỏ lạ thành cảnh đẹp ý vui, nhưng ít nhất, vườn rau nhà họ phải gọn gàng, đâu ra đấy.
Căn nhà bên cạnh bị bọn họ mua lại, ban đầu dự tính sẽ sửa thành chuồng gia súc, nhưng phải chờ đến khi chuồng trại dưới chân núi xây xong, mới có thể tu sửa chỗ này. Thiện Tuấn Hải cân nhắc, có nên đem căn nhà kia đập đi xây lại, xây nối liền với căn nhà hiện tại của bọn họ, nếu vậy, vừa có thể tăng thêm phòng trong nhà, mà nhìn qua nó cũng sẽ khang trang, khí phái hơn.
Ngẫu nhiên gặp phải thời tiết mưa bão, quý nhân đi đường bị ngăn trở, cũng có thể có một nơi để nghỉ chân.
“Khắp thiên hạ, không có ai là không thích Phúc Bảo của chúng ta cả.”
Thiện Tuấn Hải quả thực là yêu bảo bối nhà mình chết mất. Nếu không phải vì những tủi thân của nàng, thì hắn cũng không nghĩ tới những việc này.
Thiện Tuấn Hải không biết chính mình đã vô tình chạm đúng điểm mấu chốt, ôm con gái hôn lấy hôn để, sau đó vội vã, không kịp giải thích cặn kẽ cho nương tử, liền lo lắng chạy sang phòng cha mẹ ở.
“Không cần phải để ý đến cha con, đêm nay Phúc Bảo ngủ với nương, nương kể cho Phúc Bảo nghe chuyện rìu vàng rìu bạc.”
Tô Tương ôm gối với chăn từ trong ngực con gái, sau đó đóng cửa, nhốt phu quân tự dưng không đâu lại chạy ra khỏi phòng.
Đợi đến khi Thiện Tuấn Hải bàn luận cả đêm với cha mẹ xong quay về, thì cửa phòng đã bị khóa chặt.
Tủi thân sờ sờ mũi của mình, Thiện Tuấn Hải nhìn ánh trăng, cũng không nỡ đánh thức nương tử cùng con gái đã ngủ, mang theo một cảm xúc mãnh liệt, đến phòng con trai ngủ tạm một đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận