Nông Gia Lạc
Chương 161: Tô Gia
Lúc trước, Tô nhị tẩu và Tô tam tẩu vì con gái mình được gả vào chỗ tốt, mà không ít lần khoe khoang trước mặt đại tẩu và tứ đệ muội. Hôm nay, con gái được gả vào chỗ tốt của các nàng, lại chạy đến muốn mượn lương thực, ít nhiều cũng khiến bọn họ cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.
“Sao mà tới mức phải đến đây mượn lương thực chứ? Chẳng lẽ cửa hàng lương thực ở trấn trên không có lương thực à?”
Tô nhị tẩu là nữ nhân khôn khéo, tuy rằng nàng yêu thương con gái, nhưng càng yêu thương mấy đứa con trai của mình hơn. Đối với nàng mà nói, con gái đã gả ra bên ngoài, thì chính là người nhà người khác, ngăn sông cách núi mà mang đồ về hiếu kính với nàng thì đó là con gái ngoan, còn cần nàng phải cho thêm thì đó chính là bất hiếu, là kẻ ăn cháo đá bát.
Nhất là lúc này, người của đại phòng và tứ phòng đều ở đây, Tô nhị tẩu cảm thấy con gái ngày xưa cho nàng mặt mũi bao nhiêu, lúc này lại khiến nàng xấu mặt, trên mặt nóng rát bấy nhiêu.
“Nhị bá nương, ngươi không biết là bây giờ trên trấn trên, chuyện lương thực đã trở nên căng thẳng tới mức nào đâu. Mỗi ngày, số lương thực được bán ra đều có giới hạn, muốn mua lương thực thì phải canh trước cửa từ một ngày trước. Trời lạnh như vậy, trùm chăn bọc mình kín mít đứng trước cửa hàng, cũng chỉ có thể mua được 1 cân lương thực. Chỉ với từng đó, thì đủ cho bao nhiêu người ăn chứ!”
Tô Thanh Nương nói chuyện giúp tứ đường tỷ, vẻ mặt lộ rõ đau khổ: “Mấy hôm nay trời rất lạnh, lão gia lớn tuổi như vậy, mọi người đều không dám để ông ấy qua đêm ở bên ngoài, nếu mà đông lạnh, ảnh hưởng tới cơ thể, thì bệnh tật chỉ là chuyện nhỏ, mất mạng mới là chuyện lớn. Cũng bởi vì chuyện này, mỗi ngày, mấy huynh đệ trai tráng trẻ tuổi như Trần Huy đều phải chịu khổ, mà cho dù có chịu khổ, thì cũng chưa chắc có thể mua được lương thực.”
Trần Huy mà nàng nhắc đến, chính là phu quân của nàng. Nhắc đến phu quân vì người nhà mà đã chịu không ít cực khổ, Tô Thanh Nương nhịn không được phải cúi đầu lau nước mắt.
“Nương, người thương tình con gái đáng thương của người đi mà. Bây giờ, bên ngoài rét như vậy, mỗi ngày khi Trần Huy ca trở về, mặt mày đều xanh mét, hai đùi đông lạnh tới mức sưng lên tím rịm, ngón tay, ngón chân, ngay cả lỗ tai cũng bị tổn thương do giá rét. Nếu có chuyện gì xảy ra với bọn họ, con gái không muốn là quả phụ, cũng không muốn con trai của con không có cha.”
Tô Thanh Nương quỳ xuống nói tiếp, đi bằng đầu gối, tới trước mặt Tô tam tẩu, đau khổ cầu xin.
“Cha, nương, mọi người thương xót con gái tội nghiệp đi mà. Nếu mà hôm nay không mượn được lương thực, qua một thời gian nữa, chỉ sợ rằng mọi người chỉ có thể nhặt xác thay con gái.” Tô Lam Nương cũng quỳ xuống cùng với tỷ tỷ song sinh của mình, hai gương mặt hệt nhau, hai mắt đẫm lệ, khiến người xem không đành lòng.
Trong thôn Bình Liễu hay những thôn xóm lân cận, thai song sinh vô cùng quý hiếm, cho dù là con gái thì hai tỷ muội Tô Thanh Nương đều được cha mẹ cùng tổ phụ tổ mẫu vô cùng yêu thương. Tô tam tẩu là người có chút tư lợi, nhưng tâm địa không xấu, đối diện với việc con gái đau khổ cầu xin, làm sao có thể chịu đựng được, liền đem ánh mắt mong đợi nhìn về phía cha mẹ chồng đang ngồi ở ghế chủ vị, hy vọng bọn họ có thể mở miệng cho mượn lương thực.
“Các ngươi muốn mượn nhiều hay ít?”
Tưởng Thục Lan thở dài, nhìn ba đứa cháu gái đang quỳ gối bên dưới.
“50, không, 1..100, con muốn mượn 100 cân lương thực.”
Nhìn biểu hiện của mẹ ruột, Tô Lục Nương có chút tuyệt vọng, nhưng lúc này, khi nghe thấy lời của tổ mẫu, liền mở to hai mắt, vẻ mặt mừng rỡ nói.
“Một trăm cân lương thực? Sao các ngươi không đi cướp luôn đi!”
Tô tứ tẩu nãy giờ vẫn giữ im lặng, nhưng lúc này đã không thể ngồi yên. Vốn dĩ trong chuyện này, nàng chỉ tính ngồi bên ngoài mà quan sát, nhưng hiện tại, Tô Lục Nương công phu sư tử ngoạm, há mồm một phát liền mượn một trăm cân lương thực, ba đứa con gái đã xuất giá, chính là 300 cân, cái này là bao nhiêu tiền hả?
Tô gia không giống với Thiện gia, bốn huynh đệ Tô gia vẫn chưa phân gia, đất đai tiền bạc trong nhà đều thuộc sở hữu chung. Con gái đã xuất giá của nhị phòng và tam phòng một hơi liền lấy 300 cân lương thực, chẳng khác gì cắt đi một miếng thịt của Tô tứ tẩu cả.
300 cân lương thực, có 75 cân là thuộc về tứ phòng bọn họ đó! Dựa theo giá cả lương thực đang tăng hiện tại, mỗi cân 18 quan, đó chính là 1 lượng rưỡi, chính là một khoảng không hề nhỏ nha.
Nhất là hiện tại, dù ra giá cao cũng không có ai bán đi lương thực cả, nếu gặp những người có tiền mà không mua được lương thực, giá cả còn có thể tăng thêm chút nữa.
Tô tứ tẩu vẫn nhớ rõ, lúc trước, cô em chồng đến nhà mình, trăm dặn ngàn dặn không được bán lương thực trong nhà, bởi vì ai cũng không biết trận bão tuyết này sẽ kéo dài trong bao lâu, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, số lương thực này còn phải dùng để ăn đến vụ thu hoạch mùa thu năm sau. Bây giờ, Tô Lục Nương mở miệng lại muốn mượn 100 cân lương thực, mà trên thực tế, nhà chồng nàng ta lại nhiều người như vậy, 100 cân này cho dù có ăn uống tiết kiệm, thì có thể ăn trong bao lâu chứ? Lúc này mượn lương thực, nhất định sẽ có lần sau, lần sau nữa, mãi không có điểm dừng. Đến lúc đó, cả nhà sẽ bị đứa con gái đã xuất giá này làm liên lụy.
Nếu nói Tô tứ tẩu là người độc ác keo kiệt thì thật sự không phải, nhưng ở hiểm họa trước mắt, rõ ràng giúp người khác sẽ làm đói bụng mình. Tô tứ tẩu cũng có con gái, nhưng nàng không hy vọng vì giúp đám người Tô Lục Nương, mà để con trai mình phải chịu đói.
“Tứ thẩm nương, người đây là thấy chết không cứu sao? Nếu lúc này, người xảy ra chuyện là Tử Nương, người có thể nhẫn tâm nói không cho mượn lương thực sao?”
Tô Lục Nương là con gái của nhị thẩm Tô gia, tính cách của nàng giống hệt mẹ mình, cũng khôn khéo keo kiệt, lại vô cùng đanh đá. Lúc này, Tô tứ tẩu nhảy ra phá hư chuyện tốt của nàng, cho dù đối phương là trưởng bối, nàng cũng không thể không oán giận.
“Ai da, đừng có chụp mũ ta. Đại tẩu, người thấu hiểu đạo lý, người nói xem, chúng ta có nên cho mượn lương thực hay không?”
Đại tẩu của Tô gia là người tính tình tốt nhất trong 4 người con dâu. Nàng có 3 đứa con gái. Có lẽ bởi lúc trước khi sinh con gái đầu lòng, tuổi của nàng còn quá nhỏ, nên con gái lớn vừa sinh ra đã bệnh tật ốm yếu, chịu được hai năm thì đi. Sau này, lại sinh thêm hai con gái, lớn lên đều khỏe mạnh. Hai cô nương này được gả cho nhà mẹ đẻ của đại tẩu Tô gia trong cùng thôn, tuy nói trong nhà điều kiện không phải lúc nào cũng tốt, nhưng lúc này có thể khẳng định là không thiếu lương thực.
Rõ ràng hai đại cô nương kia của Tô gia sẽ không tới cửa mượn lương thực, mà con gái của Tô tứ tẩu thì chưa có xuất giá, nói cách khác, về nhà đòi lương thực thì cũng chỉ có đám người Tô Lục Nương. Tô tứ tẩu cảm thấy trong chuyện này, tứ phòng và đại phòng đều phải chịu thiệt, chỉ cần đại tẩu không hồ đồ, thì hẳn là nên đứng cùng chiến tuyến với nàng.
“Ta, ta nghe nương.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận