Nông Gia Lạc
Chương 243: Say Tàu
“Bảo Bảo ăn cá.”
Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Sơn Sinh đều để ý thấy biểu tình yêu thích của Phúc Bảo khi ăn cá, có lẽ chính nàng cũng không biết được mỗi lần nàng ăn được món ăn hợp khẩu vị, mắt sẽ không tự chủ được mà cong thành một đường trăng non, còn nếu nàng ăn phải thức ăn mà mình không thích, tốc độ nhai nuốt theo bản năng cũng sẽ nhanh hơn.
Thực hiển nhiên, khi ăn món ăn mà mình thích thì sẽ muốn cảm nhận nó lâu một chút, còn nếu ăn phải thức ăn mà mình không thích thì sẽ muốn nuốt thật nhanh, giảm bớt thời gian nó dính trong khoang miệng.
Khác biệt rất nhỏ như vậy, cũng chỉ có người yêu thương nàng tận tim gan mới có thể nhận ra.
Lúc này, Nghiêm Sơn Sinh và Thiện Tuấn Hải đều gắp cho Phúc Bảo một miếng cá lớn, chén cơm nhỏ trên tay Phúc Bảo lập tức bị che lấp bởi thịt cá hoa vàng.
Thiện Tuấn Hải nhìn con rể soi mói, xem như tên tiểu tử này có tâm, biết chăm sóc cục cưng của hắn.
Chỉ là vừa rồi hắn vừa mới xưng hô cái gì? Bảo Bảo?
Thiện Tuấn Hải nghe xong, lông tơ dựng đứng, trừng mắt nhìn đứa con rể cường tráng đang vùi đầu ăn những món ăn mà Phúc Bảo không thích kia, giống như là cái kiểu xưng hô quái dị kia không phải từ miệng đối phương phát ra.
“Cha, cha, Sơn Sinh ca, mọi người cũng ăn nhiều một chút, món cá này thực sự không tồi.”
Phúc Bảo cũng không thể bên nặng bên nhẹ, nhanh chóng gắp cho ba người mỗi người một miếng cá.
“Hì hì.”
Thiện Tuấn Hải thấy mình là người đầu tiên con gái gắp thức ăn cho, lập tức cảm thấy vừa lòng, cũng lười so đo với cái tên con rể buồn nôn, không biết xấu hổ kia.
Nghĩ lại, hắn cũng thường gọi nương tử là kiều kiều, cục cưng, bé ngoan, hắn thật sự không có tư cách so đo chuyện này.
Ba ngày liên tiếp, thương thuyền này đều không có ghé bờ, dường như cũng bởi vì mấy ngày này có chỉ bắt được cá hoa vàng nên mỗi bữa cơm đều có món cá hoa vàng xuất hiện với cách chế biến đa dạng.
Phúc Bảo từ bắt đầu thích, đến bây giờ cũng dần chuyển sang chán ngấy, cũng đã chịu đựng được ba ngày.
Hơn nữa, có lẽ là do rau dưa trên thuyền đã tiêu thụ vượt quá số lượng dự tính, đợi đến ngày thứ 3, trên bàn ăn không còn xuất hiện bòng dáng của rau dưa, không phải cá thì là thịt, dưới tình huống như vậy, Phúc Bảo vốn tưởng rằng nàng không bị say tàu, thì lúc này triệu chứng bắt đầu xuất hiện.
“Ọe !” Phúc Bảo ngồi ở mép giường, ôm một cái bình hoa dùng để trang trí, không ngừng nôn khan.
Nàng đã nôn hết tất cả những gì ăn vào ban ngày ra, lúc này trừ chút nước chua ra thì cũng chẳng phun ra được gì.
Tiểu cô nương mắt đỏ hoe, ôm một cái bình hoa nhỏ hơn nàng một chút, bộ dạng đáng thương nhìn mặt biển mênh mông không bến bờ, khiến cho Nghiêm Sơn Sinh đau lòng muốn chết, hận không thể để đứa da dày, thịt béo như mình thay Phúc Bảo chịu nỗi khổ này.
Đại phu trên thuyền cũng giúp Phúc Bảo chẩn trị, lúc này, trên thuyền cũng có không ít người gặp phải tình trạng như nàng, bởi vậy, đại phu rất nhanh đã kê giúp nàng đơn thuốc tốt là một túi mứt vỏ quýt, một túi ô mai chua khai vị.
Cái ô mai chua kia là phương thuốc gia truyền của nhà đại phu, lúc làm có cho thêm một vài vị thuốc, hương vị ăn vào khác hẳn với những quả mơ chua bình thường, có mùi thơm nhàn nhạt của thuốc bắc, không những không khó ăn mà ngược lại mang một vì ngon khác lạ.
Ăn ô mai đại phu kê cho, tình trạng say tàu xe của Phúc Bảo xác thật khá hơn nhiều, hơn nữa, Thiện Tuấn hải lại trả giá cao mua một sọt cam quýt từ chỗ của du thương trên du thuyền, lột ca quýt ra, lấy vỏ đặt trong các góc phòng, lúc nào bước vào phòng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm dễ ngửi, cảm giác buồn nôn cũng giảm hẳn.
“Chi chi !”
Thịt Ba Chỉ thấy tiểu bảo bối mấy ngày nay ôm chặt túi ô mai kia không rời tay, cũng không nhịn được, nhân lúc Phúc Bảo không chú ý, lén cho tay vào lấy một viên ô mai ra.
Kết quả đầu lưỡi của nó căn bản không thể thích ứng được độ chua của ô mai, lúc này sóc nhỏ ngơ ngác ngồi xổm trên vai Phúc Bảo, há miệng lộ hai cái răng cửa lớn cùng đầu lưỡi nhỏ, thái độ hoài nghi.
“Phụt!”
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Thịt Ba Chỉ, Phúc Bảo không khỏi phì cười, lấy quả ô mai chua trong tay của nó, sau đó đưa lại cho nó một nhúm hạt dưa đã lột sẵn.
“Rắc rắc.”
Thịt Ba Chỉ nhanh chóng ôm hạt dưa gặm mấy miếng, hương vị thơm ngọt của hạt dưa át đi vị chua đang ở trong miệng, ăn xong hạt dưa trên tay, Thịt Ba Chỉ lại vươn hai cái móng vuốt nhỏ về phía Phúc Bảo, ý bảo nàng đưa thêm cho nó mấy nhân hạt dưa nữa lại đây.
Nghiêm Sơn Sinh thấy Phúc vì Thịt Ba Chỉ là mặt xấu mà cười thoải mái, không chút nghĩ ngợi, trước khi Phúc Bảo kịp đưa, thì đưa cho Thịt Ba Chỉ một miếng mứt vỏ quýt.
Thịt Ba Chỉ đơn thuần, nào biết được lòng người hiểm ác, trước khi Phúc Bảo kịp ngăn nó lại, không chút nghĩ ngợi, đưa miếng mứt vỏ quýt trong tay lên gặm.
“Chi chi chi chi !”
Lại một lần nữa bị chua, Thịt Ba Chỉ tức giận giậm chân, móng vuốt nhỏ cầm miếng mứt vỏ quýt vẫn chưa gặm xong, ra sức ném về phía Nghiêm Sơn Sinh.
Cơ mà nó chỉ là một con sóc nhỏ, có thể có bao nhiêu sức lực chứ, mứt vỏ quýt bay được một tí liền thẳng tắp rơi xuống mặt đất.
Thịt Ba Chỉ tức điên lên, lập tức bò xuống khỏi người Phúc Bảo, sau đó nhanh như chớp chạy đến bên chân Nghiêm Sơn Sinh, theo ống quần của hắn bò thẳng lên trên đầu, hai chân trước chơi xấu, túm lấy tóc của hắn, cho đến khi xả được cơn tức, lúc này mới chịu buông tay, lập tức nằm trên cái đầu tổ chim này, thể hiện tư thế rất muốn là tổ trên đầu của Nghiêm Sơn Sinh.
Cái này càng khiến Phúc Bảo vui vẻ, cầm túi ô mai chua bảo bối của nàng, cười nghiêng ngả.
Nghiêm Sơn Sinh cũng tha thứ cho cái con sủng vật này, chỉ cần Phúc Bảo vui vẻ, hắn cũng cảm thấy sung sướng.
Gần tới cuối cuộc hành trình, vốn dĩ Phúc Bảo có thể ngăn ngừa say tàu bằng ô mai và mứt vỏ quýt thì lúc này đã không có tác dụng, liên tiếp hành trình hơn mười ngày, đợi đến lúc thuyền cập bến, Phúc Bảo đã ốm hơn một vòng so với lúc trước khi lên thuyền, hai má tái nhợt bất thường, nhìn ra được chuyến hành trình này đã khiến nàng khổ sở không ít.
Lúc này đám người Thiện Tuấn Hải có chút hối hận vì đã mang Phúc Bảo đi theo xa nhà, nếu không phải bọn họ khuyên bảo, Phúc Bảo cũng không cần phải khổ sở như vậy.
Lúc rời thuyền, thủ hạ của Vinh Tín đã nhận được tin tức từ trước, đã sớm đợi ở bến tàu, qua mấy tháng, Vinh Tín lại phải hồi kinh báo cáo công tác, hôm nay người đứng chờ chính là quản gia tâm phúc của Vinh Tín, vốn dĩ là phải ở dinh thự phủ châu hầu hạ nhưng đã về đây trước thời hạn, trước khi Thiện gia xuất phát, Vinh Tín đã phái người thông báo tin tức đến cho quản gia, tranh thủ thời gian giúp Thiện gia thuê nơi ở, hơn nữa cũng đã phái hạ nhân dọn dẹp phòng thật tốt.
Quản gia kia là người thông minh, nhìn sắc mặt Phúc Bảo liền biết nàng bị say tàu, cho nên trước khi Thiện Tuấn hải đưa ra yêu cầu, đã dùng danh nghĩa của Vinh Tín, đến Thái y viện thỉnh một vị thái y chuyên xem bệnh cho gia đình quan viên tới chẩn trị giúp Phúc Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận