Nông Gia Lạc

Chương 115: Hầu Nhi Tửu

“Chi chi!”
Sau khi giáo huấn con khỉ con không biết điều, bản thân hầu vương không biết lấy ở đâu ra một cái chén rượu nhỏ, trên cái chén còn có một vết nứt rất to, nếu không cẩn thận, chạm vào rất dễ bị đứt tay. Có lẽ cái bát rượu này bị người dân vùng lân cận vứt bỏ, rồi bị bọn khỉ nhặt về dùng.
“Chi chi!”
Hầu vương múc một chén rượu từ hốc cây, sau đó nhe răng với Phúc Bảo. Chẳng qua, bộ dạng nhe răng lúc này không ngang ngược, hung bạo như lúc hù dọa khỉ con khi nãy, ngược lại, giống như là bắt chước con người thể hiện sự lấy lòng.
“Cho ta uống hở?”
Phúc Bảo đã sớm bị mùi hương làm cho thèm chảy nước miếng. Bây giờ, thấy hầu vương đưa hầu nhi tửu đến trước mặt mình, tuy cảm thấy mình chưa đủ tuổi để uống rượu, nhưng vẫn không nhịn được, nhận lấy chén rượu, nhấp 1 ngụm nhỏ.
Rượu vừa vào miệng, mềm mại như bông, hương men với hương trái cây hòa quyện, khiến người ta lưu luyến.
Rõ ràng chỉ nhấp 1 ngụm nhỏ, nhưng vừa vào miệng, Phúc Bảo đã cảm thấy có chút lâng lâng, trên mặt cũng không khỏi hiện lên ý cười sung sướng.
Thấy nàng như vậy, hầu vương rất vui vẻ, hào phóng phất tay với mấy con khỉ còn lại, sau đó, Phúc Bảo liền thấy bầy khỉ rản ra, cầm chén bể hoặc là lá cây to, trèo lên những cái cây khác.
Rượu ngon không chỉ có trong mỗi hốc cây này, những con khỉ khác không có dám vượt mặt hầu vương để chiếm cứ, chỉ vui vẻ đến những cái cây khác, tùy ý thoải mái.
Phúc Bảo để ý thấy, lúc bầy khỉ lấy rượu, rất có trật tự. Mỗi con khỉ đều chỉ lấy một lần, sau đó đưa rượu lên miệng, uống sạch một hơi, rồi quơ chân múa tay, chi chi, biểu đạt sự vui sướng.
Một cây, hai cây, ba cây,…
Trong rừng có tổng cộng 6 cây cổ thụ có giấu hầu nhi tửu, hầu nhi tửu hiếm hoi như vậy cũng là điều dễ hiểu.
“Dấu vết của bầy khỉ tới đây là biến mất.”
Nghiêm Khôn dẫn theo Thiện Tuấn Hải và người trong thôn tới một ngã rẽ, một bên là thông qua mảnh rừng rậm, phía bên kia là đi vào sâu trong núi.
Người dân thôn Bình Liễu từ nhỏ đã được trưởng bối dạy dỗ, núi rừng phía sau thôn bọn họ có mãnh thú như sói, hổ sinh sống, vì thế, bên sâu trong núi là cấm địa, trừ thợ săn kiếm sống bằng nghề săn thú, không ai dám vào sâu trong núi.
Vì tìm đứa nhỏ Thiện gia, thanh niên trai tráng trong thôn đều tới, nhưng lúc này nhìn cái con đường nhỏ vào sâu trong núi kia, mọi người lại có chút e dè.
“Đám khỉ đều di chuyển bằng cách chuyền cành từ cây này sang cây khác, lúc trước ta còn có thể nhìn thấy một ít dấu chân trên mặt đất, hoặc vết cào của chúng trên cây. Nhưng bây giờ, càng gần vào núi sâu, cây cối càng cao lớn, trừ khi ta trèo lên cây để tìm, nếu không, bọn chúng cũng chẳng để lại dấu vết trên mặt đất.”
Những gì Nghiêm Khôn nói đều là thật, cứ cho là trèo lên cây đi tìm, thì với thể lực của hắn, có thể trèo được mấy cây đây? Chưa kể, không phải cây nào leo lên cũng sẽ may mắn phát hiện được dấu vết mà khỉ lưu lại.
Để người khác leo lên cây thì họ lại không phân biệt được dấu tích của khỉ, càng không thể phân biệt được đâu dấu vết cũ, đâu dấu vết mới. Cho nên, có thể làm việc này chỉ có mình Nghiêm Khôn.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta chờ một chút, đợi người dưới chân núi lên đây tập hợp lại đã?”
Có một thôn dân không nhịn được, mở miệng nói. Bây giờ bọn họ chỉ có 7 người, với số lượng như vậy, thật sự không có gan đi vào sâu trong núi.
Với lại, cũng không phải là con cái nhà họ mất tích, họ giúp đỡ chỉ vì tình nghĩa, nhưng thứ tình nghĩa này cũng chưa tới mức để họ dùng mạng mình để đánh đổi.
“Không thể chờ được.”
Từ lúc con gái bị bắt tới giờ cũng đã hơn một canh giờ, trong lòng Thiện Tuấn Hải như lửa đốt. Hắn không biết ở nơi mà hắn không nhìn thấy, con gái có phải bị bầy khỉ bắt nạt hay không, có gào khóc, sợ hãi hay không? Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đủ khiến Thiện Tuấn Hải tan nát cõi lòng.
“Đại Hải, ngươi bình tĩnh một chút. Bây giờ nếu mà chúng ta tùy tiện hành động thì càng không thể dễ dàng đưa Phúc Bảo trở về.” Dù sao Nghiêm Khôn cũng là thợ săn lão làng, cho dù nhiều năm rồi không dùng nghề này để kiếm cơm, nhưng không có nghĩa hắn đã quên hết những kinh nghiệm săn thú, hắn vẫn hiểu biết về tập tính của bầy khỉ.
“Ngươi yên tâm, bầy khỉ sẽ không làm gì tổn thương Phúc Bảo. Rất có khả năng là chúng xem Phúc Bảo như con của mình, bắt về để chăm sóc. Vì vậy, trong thời gian ngắn, chúng ta không cần vội vàng. Ngược lại, nếu ngươi quá nóng giận, chọc giận bầy khỉ, lúc đó không biết hậu quả sẽ là thế nào đâu.”
Nghiêm Khôn không thể đảm bảo phán đoán của mình là chính xác, nhưng lúc này, việc đầu tiên hắn cần làm là trấn an Thiện Tuấn Hải, phòng ngừa đối phương dưới tình huống cấp bách sẽ làm việc gì đó ngu xuẩn.
Đây là vị trí gần sâu trong núi, lỡ đâu có mãnh thú nhảy ra, hắn cũng không đảm bảo được việc rút lui an toàn.
“Sao ta có thể bình tĩnh được!”
Nghĩ đến việc bây giờ nương tử đang sốt ruột dưới chân núi, Thiện Tuấn Hải dùng sức vò đầu bứt tai, thất bại ngồi xổm trên mặt đất. Vốn dĩ hắn nghĩ mình có thể bình tĩnh, nhưng trước sự an nguy của con gái, hắn mới phát hiện, hóa ra mình yếu đuối đến vậy.
Thấy Thiện Tuấn Hải như vậy, Nghiêm Khôn cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu bây giờ, người bị bắt đi là con hắn, có lẽ hắn cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
Trong đầu Nghiêm Khôn hiện lên hình ảnh trước đây. Lúc hắn săn thú trở về, kết quả lại nhìn thấy thi thể của nương tử bị sói cắn nát, cả hình ảnh đứa con trai còn đang mặc tã được nương tử bao bọc, mặt đỏ bừng. Những hình ảnh này đã sớm trở thành bóng ma trong lòng hắn.
Mặt dù con sói kia bị hắn một tay chặt chết, mặc dù hắn rút gân lột da nó, còn dùng da với thịt nó để mua một phần gia nghiệp cho con trai.
Nhưng mất đi thì chung quy vẫn là mất đi.
Nghĩ như vậy, hắn cũng mất vài phần bình tĩnh, xém chút nữa là nghe theo lời Thiện Tuấn Hải, cùng hắn vào núi.
“Nghe lời Khôn Tử đi.”
Trong lòng Tưởng bà tử nắm chắc 9 phần là những con khỉ đó sẽ không tổn thương cục cưng của bà, chính vì thế, bà nguyện ý nghe lời Nghiêm Khôn, không cần phải luống cuống, ngược lại sẽ làm ra chuyện sai lầm.
“Khôn Tử, ngươi nói xem, chúng ta nên làm thế nào?”
Tưởng bà tử bình tĩnh hỏi Nghiêm Khôn.
“Ta !”
“Chi chi !”
Một trận sột sột soạt soạt đánh gãy lời nói của Nghiêm Khôn, không biết từ khi nào, bầy khỉ đã đứng trên cây đại thụ sau lưng bọn họ, dẫn đầu là hầu vương vô cùng uy nghiêm, trong ngực nó đang ôm Phúc Bảo. Không phải chính là Phúc Bảo mà bọn họ đang đau khổ tìm kiếm sao?
“Phúc Bảo!”
Thiện Tuấn Hải nhào tới, nhất định phải cướp lại được con gái.
“Đừng kích động!” Nghiêm Khôn kéo Thiện Tuấn Hải lại, tính tình bầy khỉ chính là dễ bị kích động, hành động này của hắn, sẽ làm bầy khỉ nổi giận.
“Chi chi !”
Sau khi Phúc Bảo quơ chân múa tay vô số lần thì hầu vương cũng đã hiểu được ý tứ của nàng, cho dù trong lòng không muốn nhưng vẫn mang nàng trở về.
Nhìn đám thú ít lông xấu xí, khác hoàn toàn với cô bé đáng yêu, hầu vương nhe răng, ôm nàng từ trên cây nhảy xuống, sau đó đi đến trước mặt Thiện Tuấn Hải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận