Nông Gia Lạc

Chương 176: Chạy Trốn Khỏi Huyện Thành

Bởi vì ở Huyện thái gia quản lý huyện thành vô cùng chặt chẽ, cho nên tạm thời vẫn chưa xuất hiện đại loạn. Với lại, lúc trước khi giá lương thực tăng cao, những nhà có tầm nhìn xa trông rộng đã tranh thủ lúc giá lương thực vừa lên liền dự trữ lương thực, ăn uống dè sẻn, cuộc sống cũng chưa tới mức quá tệ. Hơn nữa, cửa thành đã đóng chặt, lưu dân ở bên ngoài không đi vào thành được, bởi vậy, huyện thành cũng không hẳn là rơi vào tình trạng dầu sôi lửa bỏng.
Nhưng đối với một số ít người mà nói, cuộc sống mấy ngày này trải qua quả thật không hề dễ chịu.
Trong thành, đa số mọi nhà đều không có nhiều lương thực, trong đó có một số ít vì tiếc tiền, cảm thấy tuyết lớn sẽ ngừng rơi, giá lương thực sẽ giảm xuống, bởi vậy, lúc mua lương thực, có thể giảm bớt bao nhiêu thì giảm bấy nhiêu. Bởi vậy, lúc các cửa hàng không còn lương thực để bán, những người này lập tức trở nên luống cuống. Vì không thể mua được lương thực, nên chỉ có thể kỳ vọng vào người khác, muốn thương thảo lương thực với những nhà đang có lương thực dự trữ trong tay.
Lữ Tú Cúc chính là vì như vậy mà bị để mắt tới. Mà trong huyện thành cũng không ít nhà gặp trường hợp như bọn họ.
Nói tới thôn Bình Liễu, tuy chỉ là một cái thôn nho nhỏ, nhưng lại có tới hơn mười hộ có thân thích đang ở huyện thành. Lúc trước, khi giá lương thực ở huyện thành tăng cao, không ít người đã liên hệ với thân thích bằng hữu ở nông thôn, đưa lương thực đến huyện thành, vừa đủ để một nhà mấy người đó ăn uống tiết kiệm qua mùa đông. Nhưng những chuyện như thế này, làm gì có khả năng vận chuyển về đến nhà mà không gây ra động tĩnh gì chứ? Vì thế, trong nhà những người này có bao nhiêu lương thực dự trữ, những nhà xung quanh đó đều nắm rõ trong lòng.
Rõ ràng là có đủ lương thực, nhưng suốt ngày lại phải sống trong trạng thái lo âu, sợ hãi, sợ lúc nào đó trong lúc mình ngủ say, cửa nhà sẽ bị những bá tánh đói đến cùng cực đập phá. Sống như thế một thời gian, những người gặp cùng hoàn cảnh như vậy quyết định tụ tập lại một chỗ, bàn bạc biện pháp bảo toàn tính mạng.
Cuối cùng, khi một nhà trong số họ bị một đám người bịt mặt phá cửa xông vào cướp lương thực, lão nương trong nhà còn bởi vì tranh giành một túi gạo với đám người bịt này mà bị đẩy ngã, đầu đập vào bậc thang, cuối cùng phải bỏ mạng, bọn hắn mới hạ quyết tâm rời khỏi huyện thành, trở về chốn nông thôn tương đối an toàn.
Thiện Phúc Tông đã nghiên cứu qua, bây giờ lương thực khan hiếm, không được lệnh từ bên trên, Huyện thái gia cũng không thể tự ý làm chủ mà mở kho lương, bởi vậy, không chỉ bá tánh bình thường, cuộc sống của nha dịch trong huyện nha cũng không hề dễ dàng, bá tánh bình thường thiếu lương thực, bọn họ cũng tương tự như vậy.
Ai mà không phải nuôi sống một nhà già trẻ lớn nhỏ? Thủ vệ binh lính có nhược điểm, vậy nhất định có thể mua chuộc.
Dù sao lúc chạy trốn, bọn họ cũng không thể mang theo quá nhiều lương thực, Thiện Phúc Tông quyết định dùng lương thực dự trữ trong nhà mua chuộc đám binh lính thủ vệ, nhân lúc buổi tối đêm đen gió lạnh, dìu già dắt trẻ trốn thoát khỏi huyện thành.
Bởi vì cửa thành không thể mở, mấy người bọn họ liền ngồi cuộn tròn trong giỏ tre, buộc dây thừng vào hai bên giỏ, để binh lính thủ thành cầm dây thừng, từ từ kéo bọn họ qua cửa thành. Cứ như vậy, một đám người liền trốn thoát khỏi huyện thành.
Trời tối, bọn họ chỉ có thể nương theo ánh trăng mà đi, sợ nếu dùng lửa thắp sáng thì sẽ làm những lưu dân đang ngủ say chú ý. Lúc này, tuyết đã ngập tới đầu gối, mỗi lần nhấc chân ra khỏi tuyết đều phải tốn không ít sức lực.
Lộ trình ngày xưa chỉ cần một canh giờ, nhưng lúc này bọn họ lại mất đến hai ba canh giờ mới tới nơi. Cũng vì trời tối, không thể nhìn rõ đường, cả quãng đường trầy trật té lên té xuống, đợi đến lúc tới được thôn, khỏi cần nói cũng biết chật vật đến mức nào.
Có điều, cũng may là tất cả đều bình an vô sự, mọi người ai về nhà nấy. Trải qua đợt này, chỉ sợ là phải ở trong nhà tĩnh dưỡng một thời gian, mới có thể ra cửa.
“Người trong thành có thể dùng lương thực để mua chuộc binh lính đi ra ngoài, vậy có phải là, những người bên ngoài cũng có thể thu mua binh lính để đi vào bên trong không ạ?”
Phúc Bảo vẫn là không nhịn được tò mò trong lòng mà lén lút chạy tới, ôm lò sưởi tay, đứng ngoài cửa nghe lén. Sau khi nghe đại đường ca kể về những gì họ trải qua khi rời khỏi thành, Phúc Bảo không nhịn được mà mở hiện hỏi.
“Những lưu dân đó tuy rời xa quê hương, nhưng chưa chắc trong tay lại không có đồ vật đáng giá.”
Phúc Bảo nghe nói, vấn đề lớn nhất ở phía bắc chính là không có lương thực, dù có tiền cũng không thể mua được lương thực, nên để không bị đói chết, bọn họ chỉ có thể chạy nạn đến nơi này của bọn họ. Phúc Bảo nghĩ, có thể có một số người trong đám người đó, trong tay vẫn mang theo đồ trang sức, hoặc những đồ vật đáng giá khác.
Dù sao cũng là chạy nạn, tương lai còn chưa chắc có thể trở về cố hương hay không, đương nhiên phải mang theo tất cả những đồ vật đáng giá mà mình có.
Nhưng nếu đúng như những gì nàng suy đoán, lưu dân bên ngoài cũng có thể dùng thủ đoạn như vậy để mua chuộc binh lính thủ thành, đến lúc đó, bạc không đủ để cả nhà vào thành, thì có thể hay không sẽ lấy hết của cải để đưa những thanh niên trai tráng vào trước, khi đó, trong thành có người nhà bọn họ, trong ứng ngoài hợp, nhân lúc người gác cửa thành không kịp trở tay, mở cửa thành ra, để đám lưu dân bên ngoài ùa vào thành? Đối với bá tánh huyện thành không chút phòng bị mà nói, đây mới chính là tai họa.
Phúc Bảo còn chưa nói hết ý, những người ở đây đều đã hiểu rõ. Thiện Phúc Tông hít sâu một hơi khí lạnh, càng cảm thấy may mắn khi mình đã quyết định sớm, sớm mang theo người nhà trốn thoát.
Những lưu dân chạy nạn đó, không phải ai cũng hiền lành chất phác. Dọc đường đi, vì tranh giành lương thực, vì mạng sống, có lẽ trên tay một số người trong số họ đã dính mạng người. Nếu để cho những người lưu dân này tiến vào thành, chỉ sợ không chỉ cướp bóc, mà ngay cả giết người họ cũng có thể ra tay.
“Đứa nhỏ này, không phải bảo con ở yên trong phòng sao?”
Tưởng bà tử ngồi trên giường sưởi, hướng về phía cháu gái vẫy vẫy tay, trời đang lạnh như vậy mà rời khỏi giường ấm áp ra ngoài, sẽ rất dễ cảm lạnh.
“Sở dĩ ta nghĩ đến chủ ý này, chính là vì một lần vô tình thấy người thủ thành dùng giỏ tre đem người bên ngoài thành nâng lên trên tường thành, rồi sau đó để người ấy vào trong thành.”
Thiện Phúc Tông có chút khó khăn nói. Nói cách khác, hiện tại trong thành cũng đã có một số ít lưu dân, chỉ là ngay từ đầu, hắn lại không có suy nghĩ sâu xa như những gì đường muội hỏi. Bây giờ nghĩ lại, những lưu dân đó ở ngoài thành chưa chắc đã không có người thân, huyện thành lúc này như thế, thật sự có thể coi là an toàn sao?
“Là phúc không phải họa, là họa không thể tránh.”
Thiện lão gia vẫn không nhịn được lấy sợi thuốc lá ra, mấy ngày nay, người trong nhà đều mang tâm sự, nên cũng dung túng cho lão gia tử hút vài điếu để giải tỏa bớt áp lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận