Nông Gia Lạc

Chương 254: Về Nhà

Nghiêm Sơn Sinh nhìn Vinh Ưng nghiêm túc nói:
“Trong tay có quyền hành đương nhiên sẽ được tôn sùng, nhưng Phúc Bảo lại càng thích cuộc sống bình dị, tự do tự tại hơn, ở bên cạnh người nhà yêu thương, đùm bọc, chỉ cần là nàng muốn, ta đều nguyện ý cho nàng.”
Cũng không phải ai cũng hướng tới cuộc sống quan to quyền quý, Nghiêm Sơn Sinh biết mình thiếu rất nhiều thứ, với người ngoài mà nói, hắn thua xa Vinh Ưng về ngoại hình xinh đẹp, lại là con cháu sinh ra hầu tước quyền quý, nhưng Nghiêm Sơn Sinh biết, Phúc Bảo thích hắn, chỉ đơn thuần là thích con người hắn, hắn cũng cố gắng phấn đấu để bản thân xứng với Phúc Bảo, chỉ vậy thôi là đủ rồi.
Vinh Ưng nhìn vẻ mặt tự tin của Nghiêm Sơn Sinh, nghĩ đến những lời ngày trước Phúc Bảo nói với hắn, đột nhiên im lặng.
“Hãy đối với nàng thật tốt.”
Chỉ để lại vài chữ đơn giản, Vinh Ưng mang theo tùy tùng của mình rời khỏi quán trà kia.
Nghiêm Sơn Sinh không biết Vinh Ưng có phải biết khó mà rút lui hay không, cũng không ở lại quán trà, mà vô cùng vui vẻ đến cửa hàng bánh mứt nổi danh nhất khu phố, mua món ăn vặt mà Phúc Bảo thích nhất.
Hôm khác hắn sẽ đưa Phúc Bảo đến miếu Nguyệt Lão hương khói linh thiêng nhất kinh thành, tiểu nương tử đáng yêu của hắn, hắn nhất định phải cầu Nguyệt Lão trói nàng thật chặt.
“Giải quyết nhanh công việc này rồi chúng ta lập tức về nhà.”
Buổi tối, lúc cả nhà đang ngồi ăn cơm chung, Thiện Tuấn Hải uống xong chén canh gà con gái múc cho mình, mở miệng, từ từ nói.
Không chỉ có đám người Phúc Bảo không thích ứng được cuộc sống ở kinh thành, ngay cả Thiện Tuấn Hải cùng Nghiêm Sơn Sinh cũng không quá thích ứng được không khí trong giới hoàng thương ở kinh thành này.
Một tháng bất mãn ở kinh thành, đã liên tục có 5 đến 6 nhóm người giống nhau, lấy danh nghĩa là hoàng thương mang cống phẩm tặng phủ Nội Vụ mà tạm thời đưa tới nhà bọn họ sấu mã Dương Châu, tên nghe mỹ miều là hạ nhân hầu hạ chủ tử, nhưng một đám cô nương õng ẹo kia, bộ dạng yêu kiều, vai không thể vác, tay không thể nâng, rốt cuộc là để hầu hạ ai và hầu hạ như thế nào vừa nhìn là hiểu ngay.
Trời đất chứng giám, tuy rằng bây giờ Thiện Tuấn Hải cũng được coi là nhân vật có tiếng tăm, nhưng tới bây giờ cũng không sinh hai lòng, nghĩ làm việc gì có lỗi với nương tử.
Với lại, con gái đang ở bên cạnh, những hoàng thương đó đưa nữ nhân tới đây, chẳng phải là muốn làm tổn hại hình tượng cao lớn, uy nghiêm của hắn trong lòng con gái hắn sao.
Đáng tiếc nơi này loanh quanh luẩn quẩn có quá nhiều việc, người đã đưa tới, cũng không thể trả về, Thiện Tuấn Hải dứt khoát dựa vào cái cơ mà đám người này được đưa tới, đưa tất cả đám nữ nhân này tới ở trong một viện, cho các nàng yên tĩnh ngồi học thêu thùa, số tiền các nàng kiếm được vừa đủ để các nàng chi tiêu, ngày thường cũng cho người canh gác cửa viện, không cho phép các nàng làm điều gì mờ ám, dự định lúc rời khỏi kinh thành sẽ đem khế ước bán thân của các nàng trả lại, các nàng muốn ở lại cái phủ đệ này hay muốn tự do về nhà thì đều do các nàng tự quyết định.
Nhưng sau hai lần như vậy, những hoàng thương đó cảm thấy không đạt được mục đích liền đánh chủ ý muốn tặng người cho con rể hắn, Thiện Tuấn Hải có chút nuốt không trôi.
Hắn vô cùng nhung nhớ cuộc sống nhẹ nhàng thanh thảng nơi quê nhà, hận không thể nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện ở kinh thành, sau đó cùng con gái về quê.
Không phải người nhà, không bước vào cửa, ở điểm này, Nghiêm gia cùng Thiện gia rất hợp nhau, ngày xưa luôn tưởng tượng xem kinh thành giàu có và đông đúc cỡ nào, lúc này người của hai nhà đều đã chứng kiến đủ rồi, hiểu được sự tốt đẹp của quê nhà, chỉ sợ sau này sẽ không dễ dàng đến kinh thành lần nữa.
“Được ạ, con cũng nhớ mẫu thân, còn nhớ gia gia, nãi nãi, với đám người ca ca nữa.”
Phúc Bảo gật đầu thật mạnh, nàng cũng cảm thấy kinh thành cổ đại này không có gì tốt, một viên gạch tùy tiện rơi xuống cũng có khả năng là ngươi đã đụng phải một quý nhân không nên đụng, cổ đại không thể so với hiện đại, tốt xấu gì còn được kêu gọi mọi người bình đẳng, ở cái thời đại này, ngươi đắc tội với một quý nhân, lúc nào cũng có thể khiến cho ngươi ăn không hết gói đem đi.
Hơn nữa còn có Vinh Ưng nguy hiểm tiềm tàng, Phúc Bảo chỉ hận không thể mọc cánh dài để bay thẳng về quê nhà.
Chuyện này 4 người đều có chung suy nghĩ, bọn họ quyết định, tận dụng thời gian để làm tốt công tác xã giao, sau đó nhanh chóng quay về nhà.
“Hôm nay từ biệt, cũng không biết bao giờ mới gặp lại nhau.”
Ngày Thiện gia rời khỏi kinh thành, Vinh Tín cũng đứng ở ngoài kinh thành để đưa tiễn.
Bởi vì Phúc Bảo bị say tàu, bọn họ quyết định sẽ đi đường bộ về quê, tuy rằng đi đường bộ sẽ tốn nhiều thời gian hơn đi đường thủy, nhưng ít ra con người sẽ thoải mái hơn nhiều.
“Ha ha ha, có duyên tự nhiên sẽ gặp lại.”
Thiện Tuấn hải cười sảng khoái, dù sao nếu kinh thành không có chuyện gì bất ngờ thì hắn cũng sẽ không quay lại đây, nhưng nếu Vinh Tín thật sự nhớ đến hắn, hắn vẫn nguyện ý là một chủ nhà tận tình tận nghĩa, chuẩn bị rượu ngon, đồ ăn tốt, quét dọn giường chiếu tiếp đón.
Vinh Tín thở dài, ở chung với nhau nhiều năm như vậy, hắn làm sao không biết tính cách của người Thiện gia.
Như vậy cũng tốt, cuộc sống nơi miền quê dân dã có lẽ thích hợp với bọn họ hơn.
Sau hai tháng, rốt cuộc xe ngựa của Thiện gia cũng về tới huyện bá Giang, người nhà cách biệt hơn nửa năm, cuối cùng cũng được đoàn tụ.
“Cục cưng của nãi nãi, nãi nãi nhớ con muốn chết.”
Tưởng bà tử là người đầu tiên lao tới, ôm Phúc Bảo một trận, vừa giật, vừa hôn thắm thiết, hai bàn tay có chút thô rát vuốt lấy gương mặt trắng hồng mềm mại của cháu gái, nói thẳng ra là cháu gái gầy đi, cái người làm cha như Thiện Tuấn Hải không chăm sóc con thật tốt.
Bởi vì từ kinh thành về mang theo không ít quà, nên lúc về tới huyện Bá Giang, Thiện Tuấn Hải không quên gọi cả nhà đại ca, cùng về ăn một bữa cơm đoàn viên, tiện thể gởi quà của đại phòng để họ mang về.
Hết năm lần bảy lượt, Lữ Tú Cúc đã không còn tơ tưởng gì với tài sản của tam phòng, có trách thì chỉ trách cháu gái nhỏ của tam phòng quá tà tính, luôn khiến nàng tham cái nhỏ mất cái lớn, dần dần Lữ Tú Cúc trở nên an phận rất nhiều, bởi vì nàng phát hiện, chỉ cần nàng ngoan ngoãn thì thứ nàng nhận được sẽ nhiều hơn so với việc nàng làm ầm ĩ lung tung, vòng tay ngọc bích trong suốt nàng đang mang trên cổ tay chính là minh chứng tốt nhất.
Lúc nhìn nhìn tam phòng từ kinh thành trở về mang tới hai xe lớn lễ vật, nghĩ đến việc trong đó có một phần là cho đại phòng bọn họ, Lữ Tú Cúc liền tươi cười đến không thấy ánh mặt trời, những lời nói dễ nghe cứ thế tuôn ra một tràng ra ngoài, nói đến mức Tô Tương ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ.
Còn Vương Xuân Hoa mấy năm nay chẳng có tiến bộ gì nhưng may mắn cưới được một nàng dâu thông minh.
Tính tình nàng ta đã sớm bị Phù Tú Liên nhìn thấu, lúc này không đợi nàng nói ra những lời mất hứng, đã bị Phù Tú Liên thuận thế chuyển đề tài, cả nhà hòa thuận vui vẻ, phân phát lễ vật mà Phúc Bảo mang về, Vương Xuân Hoa cho dù có muốn phá hỏng không khí thì cũng không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận