Nông Gia Lạc
Chương 138: Nam Nhân Xinh Đẹp
Nghe tin con trai muốn từ kinh thành đến đây, Vinh Tin cùng vợ cả là Tú Nương đã sớm chờ đợi. Hôm qua, hộ vệ của con trai đã cưỡi ngựa đến đây để thông báo, rằng có thể hôm nay hắn sẽ đến Thanh Châu. Hai vợ chồng nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền ra cửa đứng chờ, thấy con trai từ xe ngựa bước xuống, một nhà vui mừng khôn xiết.
Thật ra, hai vợ chồng làm như vậy là hơi không hợp quy củ. Ở đâu ra chuyện cha mẹ già đứng trước cửa chờ con cái? Nhưng ai bảo cha con, mẹ con đã nhiều năm không được đoàn tụ, trong lòng thực sự sốt ruột.
Lúc trước khi Vinh Tín ra ngoài, vợ cả Vương Tú Nương bị giữ lại trong phủ để thay hắn hiếu thuận với trưởng bối. Vốn nghĩ, có Hầu Phủ làm chỗ dựa, hơn nữa phụ thân của Vinh Tín lại nắm giữ chức Binh Bộ Thị Lang có thực quyền, sớm muộn gì cũng sẽ đưa hắn từ Thanh Châu điều động về kinh thành. Nhưng ai cũng không thể ngờ, tám năm đã trôi qua, hắn vẫn như cũ, lưu lại ở Thanh Châu, chỉ có điều, chức quan từ thất phẩm bây giờ đã thành tứ phẩm.
Chức quan lớn thì không thể tránh khỏi quan hệ xã giao với các quan viên khác. Lúc này, nếu để nha hoàn thông phòng mà hắn mang đến quản hậu viện, kết giao với những nữ quyến khác, thì có vẻ không thỏa đáng. Bởi vậy, 5 năm trước, Vương Tú Nương liền chuyển từ kinh thành đến đây. Còn con trai trưởng và thứ nữ thì vẫn ở lại kinh thành, để lão phu nhân chăm sóc.
Không phải Vinh Tín không nhớ hai đứa con trai và con gái của mình, mà là hắn đang suy nghĩ cho tiền đồ của lũ trẻ. Ở lại kinh thành, lấy thân phận là con cháu Hầu phủ, bọn nhỏ có thể kết giao với con cháu nhà quyền quý, tiếp thu nền giáo dục của Hầu phủ, đối với tương lai của bọn nhỏ, nhất định sẽ có lợi.
Nhất là ở trong nhà, Thất Nương vẫn chỉ là thứ nữ, chuyện kết hôn vốn dĩ đã không thuận lợi như của đích nữ, nếu theo mẹ cả đến nơi xa xôi mà cha nhậm chức, kết hôn ngay tại nơi đó, đợi đến khi Vinh Tín thăng chức hồi kinh, thì ở nơi này, nàng coi như là không có chỗ dựa.
Chỉ cần là người yêu thương con cái, đều sẽ vì nàng mà suy nghĩ. Vương Tú Nương cũng không phải loại nữ nhân tàn nhẫn, không bao dung với thứ nữ. Huống chi, con trai duy nhất trong nhà là do nàng sinh, một thứ nữ nho nhỏ, không thể gây bất kì trở ngại nào đối với địa vị của nàng. Sau khi dò hỏi ý muốn của thứ nữ và mẹ của con bé, nàng liền quyết định để con bé ở lại Hầu phủ, còn mình thì thu xếp hành lý gọn nhẹ mà tới nơi này.
Trong 5 năm này, hai vợ chồng vì báo cáo công tác mà đã hồi kinh thành hai lần, đối với đứa con trai này của mình, gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều.
Hơn nữa, cũng không biết vì cái gì, mà từ sau khi tới Thanh Châu, trong nhà Vinh Tín cũng không có ai mang thai. Như vậy, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai, Vinh Tín có thể không coi trọng đứa con trai này được sao?
Ở Thanh Châu, trong tất cả hạ nhân hầu hạ trong phủ, trừ một số ít người hầu thân cận, đa số đều là người mới, được mua từ môi giới của địa phương. Những người đó chưa từng gặp qua tiểu thiếu gia nhà mình, cho nên hiện tại, nhìn thấy thiếu niên diễm lệ bước ra từ xe ngựa, cả đám đều sợ ngây người.
Trước giờ, chưa từng nghĩ tới, một nam nhân cũng có thể lớn lên xinh đẹp như vậy! Giống như là tiên nhân ở trên trời, khiến người khác không dám nhìn nhiều, cảm thấy nếu cứ nhìn hắn chằm chằm thì chính là đang khinh thường hắn.
Diện mạo của Vinh Tín có 5 đến 6 phần giống tổ mẫu Hầu lão phu nhân, nhưng ngoại hình lại giống lão Hầu gia hơn, còn cộng thêm mấy phần anh tuấn, đĩnh đạc. Mà đứa con trai này của Vinh Tín thì không như thế. Hắn kế thừa ngũ quan của cha ruột, giống với tằng tổ mẫu, nhưng lại có vẻ nhu hòa của mẫu thân, từ nhỏ đã là bộ dạng của tiên đồng.
Theo tuổi tác lớn lên, nét đặc biệt này càng ngày càng thấy rõ.
Nhớ tới trước đây khi Hầu lão phu nhân còn trẻ, nổi tiếng gần xa là một mỹ nữ, xuất thân từ nhà tướng, một thân hồng y, tay cầm roi dài, bộ dáng xinh đẹp kinh diễm, đến tận bây giờ vẫn còn là hình tượng trong lòng không ít lão nhân.
Ở Hầu phủ, tuy rằng hắn không phải xuất phát từ đại phòng, ở nhị phòng cũng có một đường ca con của bá phụ ruột thịt luôn chèn ép, nhưng ở trong lòng của Hầu lão phu nhân, hắn chính là cục cưng bảo bối trong tim của bà. Hơn nữa, Vinh Tín lại quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, lão phu nhân càng đem toàn bộ tâm huyết của mình để hết lên người đứa cháu cố này.
Hầu phủ là gia đình phú quý. Lúc trẻ, lão thái thái đã có thể đối xử công bằng với mọi người, nhưng bây giờ già rồi, có chút hồ đồ. Dựa vào tính cách của mình, khi bà xuất giá, mười dặm hồng trang - của hồi môn khoa trương líu lưỡi, gả đến Hầu phủ nhiều năm như vậy, được Hầu gia cưng chiều, càng làm cho phần của cải riêng của bà thêm phong phú. Mà những thứ tốt này, một phần đều bị bà lặng lẽ đưa cho Vinh Ưng - đứa cháu cố miệng ngọt biết làm nũng, dù là vật đeo hay mang trên người, toàn bộ đều là thứ tốt nhất.
Cũng có lẽ bởi vì được sủng nịch như vậy, rõ ràng Hầu phủ phú quý từ việc binh mã, lão phu nhân cũng xuất thân từ nhà tướng, nhưng đứa cháu này cá biệt, nho nhã, yếu ớt, cưỡi ngựa không được, bắn tên không xong, không thể kế thừa võ học của gia đình, nhưng ngược lại, lại có sở trường về văn thư.
Vinh Tín thấy con trai, phản ứng đầu tiên là vui sướng, nhưng rất nhanh lại sầu não vì cách ăn mặc của con trai mình.
Hôm nay, Vinh Ưng mặc một thân áo gấm đỏ, tóc đen búi cao, trên đầu đội kim quan phỉ thúy xanh biếc trong suốt, khiến người khác nhìn vào cảm thấy cồn cào.
Vốn dĩ, diện mạo của hắn đã thập phần xuất chúng, nhưng hắn lại còn cố tình thích màu sắc rực rỡ, kết hợpvới trang sức xinh đẹp hoa lệ. Trừ kim quan nạm ngọc trên đầu, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc, mặt trên được khảm mã não, phỉ thúy, nhìn qua sặc sỡ lóa mắt, khiến người khác nhìn vào bị hoa mắt, mà đôi giày đang mang dưới chân hắn còn khảm hai viên long nhãn đại minh châu.
Ăn mặc như thế, đổi lại là bất cứ nam nhân nào, cũng sẽ bị nhìn với ánh mắt khác thường. Nhưng Vinh Ưng ăn mặc như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng đúng mực, lại còn cảm thấy hắn nên lộng lẫy, huy hoàng như thế.
Nhưng ông già Vinh Tín này tuyệt đối không thích cách ăn mặc như thế của con trai. Giờ phút này, nhìn thấy con trai yêu thương ăn mặc như thế, trong lòng hắn càng thêm đau đầu, đau mắt.
Nhưng mà năm nay con trai đã 16 tuổi, hắn không thể quản, mà muốn quản cũng không được.
Lão thái thái trong nhà tuổi đã cao, liền thích con cháu trong nhà ăn mặc xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ. Lúc trước, khi hắn vừa trở về phủ, nhìn thấy con trai mình chẳng khác gì cái giá treo đồ di động, hắn còn muốn quản tới, nhưng mà thiếu chút nữa đã bị lão thái thái bắt đi nghe tụng kinh cả buổi. Vinh Tín không những không thể đụng vào, mà còn phải chạy trốn, hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân, dù sao ăn mặc như thế cũng không làm gì ảnh hưởng đến người khác, chỉ cần con trai vui vẻ thì thế nào cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận