Nông Gia Lạc
Chương 137: Làm Mai
Một phụ nhân mặc áo bông đỏ thẫm, cười khanh khách đi đến, đẩy cửa ra, hít một hơi thật mạnh.
Bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt. Mấy năm nay, mùa đông cực kì lạnh, nếu không phải nhà kia cho bà được nhiều thứ tốt, bà cũng sẽ không chạy ra ngoài trong thời tiết như thế này, để đến tận đây. Hôm nay bà đã mặc cái áo khoác dày nhất, cùng với giày bông ấm nhất, nhưng trên đường tới đây vẫn không tránh khỏi bị tê cứng.
Nhưng vừa bước vào Thiện gia, cảm giác liền khác. Đập ngày vào mắt là máy sưởi, ánh mắt bà tử liếc ngang liếc dọc, liền thấy ngay hai cái bếp lò, than bên trong không giống với loại than mà người trong thôn thường dùng, lửa không quá lớn, khói cũng không nhiều, nhìn qua đã biết không phải là vật dụng rẻ tiền.
Đang là ban ngày ban mặt mà có thể đốt lò sưởi, bà tử càng nhận ra được sự giàu có của Thiện gia.
“Hoa đại tỷ, cơn gió nào đưa ngươi tới đây thế?” Tưởng bà tử nhìn người tới, liền biết chắc là lại có người nhờ bà ta tới làm mai.
Mấy năm trước, Thiện gia còn có thể lấy lý do qua loa rằng trang trại chăn nuôi là do Nghiêm Khôn nhờ Thiện gia quản lý. Nhưng mấy năm nay, trang trại ngày càng ăn nên làm ra, Thiện gia lại sửa lại nhà cửa, người trong nhà cũng thay đổi cách ăn mặc, cái lý do thoái thác này vừa nghe đã biết chỉ là lừa người. Do đó, Thiện gia đánh tiếng với bên ngoài, thừa nhận trang trại này là lão tam Thiện gia Thiện Tuấn Hải cùng Nghiêm Khôn góp vốn làm chung.
Bởi vậy, Thiện gia từ thân phận người làm công biến thành chủ trang trại chăn nuôi, sự chênh lệch thân phận này không hề nhỏ.
Ai cũng biết, trang trại chăn nuôi kia chính là một cái mỏ vàng. Thiện Tuấn Hải đã thành thân, nhưng hắn còn một cặp trai gái, cho dù là gả cho Thiện Phúc Đức hay là cưới Thiện Phúc Bảo, đều là một món hời khó kiếm được.
Có điều, năm kia Thiện Phúc Đức đã thi đậu tú tài, thân phận địa vị nhờ đó mà lên cao, chắc sẽ không hợp mắt với mấy cô nương trong thôn. Hơn nữa, Thiện gia lại đánh tiếng, nghe cao tăng nói, đứa con trai này không nên kết hôn sớm. Bởi vậy, cũng không ai muốn tự làm mất mặt mình mà tìm Thiện Phúc Đức làm mai.
Nhưng Thiện Phúc Bảo thì không giống thế. Những người tinh mắt trong thôn đều nhận ra, Thiện gia vô cùng coi trọng người cháu gái, con gái này, chắc chắn sẽ không gả nàng vào gia đình quyền quý để chịu khổ. Bởi vậy, những hương thân đã tìm hiểu mọi gốc rễ của bọn họ liền có cơ hội. Từ lúc Phúc Bảo bước qua tuổi 12, mỗi năm, người đến làm mai cho nàng chỉ có thể nói là muốn đạp nát bậc cửa.
Nhìn bà mai Hoa vừa đến, phản ứng đầu tiên của Tưởng bà tử chính là, lại có người đến làm mai cho cháu gái nhỏ, trong lòng lập tức lo lắng.
Cục cưng của bà vâng lời, hiểu chuyện như vậy, bà thật sự muốn giữ nó ở cạnh thêm vài năm. Cũng không phải chỉ mình bà, ngay cả con trai và con dâu cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà qua năm nay, cháu gái đã 15 tuổi, tuổi này mà chưa định nhà chồng, thì tương lai khó kiếm được mối thích hợp.
Trong lòng Tưởng bà tử suy tư, chi bằng cứ định việc hôn nhân trước. Dù sao người ta cũng không nói đính hôn thì phải lập tức thành thân, bà cứ giữ cháu gái lại bên cạnh, đợi đến khi nàng 18 tuổi thì để nàng xuất giá.
Tạm thời, cái ý tưởng này chưa thể bàn bạc với con trai. Bởi vì bà biết, cái bình dấm chua khổng lồ kia, chắc chắn là không muốn có người hứa hôn với con gái bảo bối của hắn sớm như vậy. Cho nên, chuyện này vẫn là nên thương lượng với con dâu Tô Tương.
“Đại hỉ nha! Hôm nay ta tới đây, là vì muốn làm mai cho cháu trai nhỏ của ngươi.”
Dáng người Hoa bà tử đầy đặn, gương mặt to tròn phóng đại mừng rỡ. Sau khi uống một ngụm trà nóng mà Tô Tương rót cho bà, Hoa bà tử liền nhiệt tình mở miệng nói.
“Ai? Ngươi nói ai?”
Tưởng bà tử còn tưởng rằng mình nghe lầm, nếu làm mai cho cháu trai nhỏ của bà, thì không phải là nên đến nhà lão nhị sao?
Nhưng rất nhanh, Tưởng bà tử liền ý thức được, bởi vì lúc trước, hôn sự của hai cháu gái đều là do bà thu xếp, đồng thời, bà còn cho không ít của hồi môn, đoán chừng là chính vì như vậy, nên người ngoài đều cho rằng hôn sự của cháu trai nhỏ cũng sẽ do bà lo liệu.
Điều này thật sự khiến cho Tưởng bà tử khó xử. Lúc trước bà chen tay vào hôn sự của Mai Nương với Lan Nương, đơn thuần là vì Vương Xuân Hoa tính tình hồ đồ, nàng ta căn bản không thể tìm được đối tượng thích hợp cho hai đứa con gái. Là nữ nhân, chọn người để gả, đúng hay sai cũng là chuyện cả đời, vì thế, bà mới nghe lời nhờ vả của con trai mà nhúng tay vào.
Trong lòng bà hiểu rõ, chính mình vượt mặt con trai với con dâu, lo liệu hôn sự cho hai cháu gái, chắc chắn sẽ khiến đứa con dâu hồ đồ của bà bất mãn. Bây giờ, lại nhúng tay vào chuyện của cháu trai, dường như là có chút quá phận.
“Hôn sự của Phúc Tài, ngươi nên đến nói chuyện với cha mẹ nó. Có điều, Hoa bà tử à, ngươi có thể cho ta chút ít manh mối, không biết hôm nay là nhà ai nhờ ngươi đến làm mai không? Để ta có thể thăm dò, hỏi ý tứ của con trai ta xem sao.”
Tưởng bà tử có chút tò mò. Từ trước đến nay, làm mai đều là do nhà trai nhờ người mở miệng, nhà gái nhờ bà mai thuyết phục ít nhiều sẽ khiến người khác đánh giá thấp.
“Người mà nhờ ta đến hỏi cháu trai của ngươi, là nhà Mao địa chủ, chính là con gái cưng của nhà hắn đó. Lúc trước cháu gái lớn của hắn xuất giá, của hồi môn là mười bộ chăn nệm, cùng với một rương đựng đầy 50 lượng bạc nha.”
Hoa bà tử khua tay múa chân, đôi mắt lại nhìn khắp phòng đánh giá, dường như là đang muốn tìm người nào đó.
“Đúng rồi, Tưởng đại tỷ, cháu gái bảo bối của ngươi đâu, sao hôm nay không nhìn thấy đâu?” Hoa bà tử nghĩ đến Thiện Phúc Bảo mà bà thương lượng vài lần nhưng vẫn chưa thành, cô nương kia ngày càng mặn mà, ngày càng khiến người ta yêu mến.
Cũng không trách được Thiện gia vẫn luôn giữ nàng không chịu làm mai, cũng không biết, cuối cùng tiểu tử nhà nào sẽ được tiện nghi đây.
“Nàng ở trong phòng mình đấy.”
Tưởng bà tử nghe bà mối Hoa đem câu chuyện dẫn đến trên người cháu gái nhỏ, vẻ tươi cười trên mặt liền nhạt bớt. Sao bà cứ cảm thấy, mục đích đến đây ngày hôm nay của đối phương vẫn là cục cưng của bà.
“Tưởng bà tử, ngươi dự định sẽ giữ cháu gái mình đến khi nào đây? Nếu không thì ngươi cho ta một gợi ý, rốt cuộc ngươi muốn tìm một người cháu rể như thế nào, ta sẽ giúp ngươi tìm thật tốt?”
Hoa bà tử vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu bà có thể hoàn thành hôn sự của tiểu tâm can Thiện gia, thì có thể kiếm được không ít tiền làm mai nha.
“Hôn sự của cháu gái ta, ta còn phải tự mình xem xét. Vừa rồi, ngươi nói con gái của nhà Mao địa chủ, rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Tưởng bà tử tránh né đề tài, quay về hôn sự của cháu trai nhỏ.
Hoa bà tử thấy thế, liền biết chuyện hôm nay không thành, chỉ có thể chuyển đề tài về trên người Thiện Phúc Tài.
Bên kia, Vinh Ưng đang đứng ở ngoài cửa biệt phủ Tri Châu, vất vả mệt mỏi suốt mấy ngày nay, cuối cùng cũng về tới nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận