Nông Gia Lạc
Chương 149: Cưới Vợ Tạo Quan Hệ
Mùa đông vẫn đốt than lửa sưởi ấm đầy đủ, chuyện cơm nước giặt giũ, cô em chồng này đều làm hết. Cứ như thế này, cho dù nàng ta muốn oán hận, thì cứ để nàng ta oán hận mà phàn nàn vài câu đi.
“Nương! Nãi nãi!”
Lữ Phù Dung vừa mới ru con gái ngủ, thấy nương và tổ mẫu của mình đến, nhất thời vui sướng, không kìm được giọng nói, thiếu chút nữa là đánh thức đại ma vương đang ôm trong lòng.
“Con xem con kìa, xém chút nữa là đánh thức cháu gái lớn của ta rồi.”
Con người Lữ Tú Cúc, miệng thì chê nhưng thân thể lại vô cùng thành thật. Bên ngoài thì oán giận con dâu này sinh con gái, nói mình mong mỏi được ôm cháu trai biết chừng nào. Nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên, làm sao có thể không thực sự yêu thương chứ? Bây giờ mở miệng ra là gọi cháu gái lớn, còn không phải là kêu gọi thân thiết sao?
Phù Dung cười cười, xin lỗi mẹ chồng, sau đó hạ thấp giọng nói: “Nương, nãi nãi, sao hai người lại đến đây ạ?”
“Ta với nãi con đến đây thăm con, sẵn tiện có chút chuyện muốn bàn với mẹ chồng con.”
Đại tẩu Lữ gia nhìn đứa nhỏ bụ bẫm trong ngực con gái, mới sáu tháng mà đã lớn hơn so với thân thể của mấy đứa nhỏ tám chín tháng của nhà người khác rồi. Vô cùng vui mừng, cảm thấy cô em chồng này thực sự không bạc đãi con gái với cháu ngoại của mình, vốn dĩ, trong lòng còn khó chịu chuyện dùng quan hệ để nói chuyện giúp cho con rể thay vì con trai, chớp mắt đã không còn.
“Tìm con sao?”
Lữ Tú Cúc nghi hoặc, nàng còn tưởng rằng, hôm nay nương và đại tẩu nàng tới đây là để thăm Phù Dung với đứa nhỏ, nhưng không ngờ là đến để tìm mình.
Phù Dung cũng có chút nghi hoặc, có điều hình như nương nàng cũng không có dự định nói cho nàng biết là chuyện gì, nên cũng thức thời, không mở miệng dò hỏi.
Bởi vì đứa nhỏ ngủ rồi, Lữ lão thái thái với đại tẩu Lữ gia không ở lại lâu trong phòng Lữ Phù Dung, chỉ nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang ngủ một lát, rồi cùng Lữ Tú Cúc qua phòng bên cạnh.
“Người nói muốn giúp Tam Lang làm mai?”
Lữ Tú Cúc nghe xong ý định đến đây của nương với đại tẩu nàng, không kịp kiềm chế, hơi cao giọng.
“Oa!”
Vốn dĩ đứa nhỏ không bị Phù Dung đánh thức, cách một căn phòng, lại bị Lữ Tú Cúc làm cho tỉnh giấc, lập tức khóc một trận long trời lở đất, khóc đến tê tâm liệt phế.
Lữ Tú Cúc che miệng lại, có chút ngượng nghịu mà cười.
“Đại tẩu, rốt cuộc là ngươi nghĩ cái gì thế?”
Đứa nhỏ bên kia đã có con dâu dỗ dành, bây giờ tâm tư Lữ Tú Cúc đều đặt vào câu chuyện mà đại tẩu nàng vừa mới nói: “Không đúng, chuyện này ngươi tìm ta, ta cũng không có cách nào đâu. Bây giờ có biết bao nhiêu người muốn cùng nha đầu nhà lão Tam kia làm mai, so với Tam Lang, điều kiện gì cũng tốt hơn, mẹ chồng ta cũng không chịu chấp nhận. Giờ ngươi lại bảo ta thay Tam Lang ngỏ lời, không phải là muốn ta đi chịu tội sao?”
Tam Lang trong miệng Lữ Tú Cúc là con trai duy nhất của đại ca nàng, cùng tuổi với Thiện Phúc Đức, năm nay vừa vặn 16 tuổi.
Kỳ thật, nhà đại ca nàng phía trước còn có một đứa nhỏ, cũng chính là con trai trưởng của đại ca đại tẩu nàng, đại ca của Lữ Phù Dung. Chỉ là thời đại này tỉ lệ hài tử chết non khá cao, lúc 8 tuổi, đứa nhỏ kia nhiễm một trận phong hàn, rồi không thể qua khỏi. Đứa nhỏ chết ở tuổi này, không được phép đi vào phần mộ của tổ tiên, hai vợ chồng đại ca chỉ có thể chôn cất hắn sơ sài.
Bây giờ, con trưởng của đại phòng, trên thực tế chính là con thứ. Đây cũng là lý do mà đại ca Lữ gia lưỡng lự, không muốn dùng quan hệ của mình trên người Thiện Phúc Tông, người vừa là cháu trai, vừa là con rể của mình, bởi vì nhà hắn vẫn còn một đứa con trai nhỏ tuổi hơn đang xếp hàng đợi lượt.
“Tú Cúc à, nương biết con thương Tam Lang. Nhà tam đệ của chồng con, mấy năm nay phất lên trông thấy, nếu có thể cưới được cô nương nhà hắn, sau này cháu trai con cũng có lợi. Con phải biết rằng, nhà mẹ đẻ có tốt, thì con mới càng tốt.”
Lữ lão thái thái nghe con trai nói, tam phòng Thiện gia cùng với tri châu đại nhân quan hệ không bình thường. Thậm chí, bởi vì chuyện làm ăn về gia súc, rau dưa kia, mà những hương thân của huyện Bá Giang và những vùng lân cận đều có quan hệ không bình thường với Thiện gia.
Đáng tiếc, đầu óc con gái bà đơn giản, không nhìn ra được điều sâu xa ở đây, đem đống gia tài khổng lồ dễ như trở bàn tay nhường cho lão tam Thiện gia. Nếu không, tất cả những hưởng thụ hiện tại đều là của một nhà con gái bà, bà cũng không cần phải hy sinh hôn nhân của cháu nội, chỉ vì mối quan hệ sau lưng của lão tam Thiện gia kia.
“Nương, chuyện này không phải con không muốn giúp, mà là con không thể giúp được.”
Trong đầu Lữ Tú Cúc hiện lên khuôn mặt bụ bẫm, tròn xoe của Phúc Bảo. Tiểu yêu tinh xinh đẹp mê hoặc như thế, làm sao nàng có thể để nàng ta đến gieo họa cho nhà mẹ đẻ mình chứ?
Lữ Tú Cúc ôm ngực, cảm thấy để một mình nàng bị tiểu yêu tinh gây họa là được rồi.
“Sao lại không thể mở miệng chứ? Con cho rằng, đứa nhỏ Tam Lang kia không tốt sao?” Lão thái thái trừng mắt nhìn Lữ Tú Cúc, tận tình khuyên nhủ: “Con cũng không nghĩ xem, Tam Lang là đệ đệ của Phù Dung, hắn với Phúc Tông không chỉ là bà con huynh đệ, mà còn là quan hệ thông gia. Nếu như Tam Lang có tiền đồ, chẳng lẽ lại không giúp đỡ Phúc Tông sao?”
Lữ lão thái thái nhìn con gái bị mình nói tới mơ hồ, tăng thêm công lực tẩy não của mình: “Con nhìn đi, lão tam nhà các con còn có một đứa con trai, chuẩn bị phải đi thi tú tài. Đến lúc đó, những mối quan hệ của nhà hắn đều sẽ dùng hết lên đứa con trai này, Phúc Tông nửa điểm cũng không có. Nhưng nếu Tam Lang cưới cô nương nhà lão tam Thiện gia, thì mọi chuyện sẽ khác. Nhà lão tam Thiện gia không phải rất yêu thương đứa con gái này sao? Đến lúc đó, nắm được Thiện Phúc Bảo, còn sợ Thiện lão tam không giúp đỡ cháu trai con sao? Giống như con nắm được Phù Dung, không phải là đại ca con cũng dùng quan hệ của mình, giúp đỡ Phúc Tông khắp nơi sao?”
“Đúng vậy đại muội, chúng ta là người 1 nhà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, chỉ cần ngươi giúp ta làm xong việc này, ta và đại ca ngươi sẽ nhớ ơn ngươi cả đời.”
Đại tẩu Lữ gia ở bên cạnh nói thêm vào, hai người cứ như vậy vừa nhiệt tình, vừa quan sát Lữ Tú Cúc, nhìn Lữ Tú Cúc có vẻ đã dao động trong lòng.
“Được rồi, con giúp mọi người đến mở lời với mẹ chồng con xem thế nào. Nhưng được hay không, thì con không dám đảm nha.”
Lữ Tú Cúc thật sự không rõ, vì sao luôn có người tìm đủ mọi cách để cưới tiểu yêu tinh vào cửa.
Nghe được lời hứa hẹn của Lữ Tú Cúc, Lữ lão thái thái cùng đại tẩu Lữ gia lập tức vui vẻ, hàn huyên vài câu, sau đó để lại giỏ trứng gà, rồi rời khỏi đại phòng Thiện gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận