Nông Gia Lạc
Chương 128: Học Trồng Trọt
Thiện Phúc Tài thần bí kề sát vào tai Thiện Tuấn Hải, thì thầm hỏi.
“Ừ, đúng thế.”
Chuyện này cũng không phải chuyện gì bí mật, cháu trai nghe cha mẹ bàn luận nên biết được cũng là chuyện bình thường, do đó, Thiện Tuấn Hải cũng không có ý định giấu giếm.
“Chẳng qua, ta với gia nãi của con, tuy rằng lấy hoa màu của cha con, nhưng vẫn trả tiền, giá cả so với ở chợ thì còn cao hơn. Nhưng điều này không có nghĩa là trồng trọt không cực khổ.”
Đối với người nông dân mà nói, chi tiêu trong một năm đều phải dựa vào những miếng đất này trong nhà. Ông trời thương tình, năm đó thu hoạch được, đời sống trong nhà cũng dư dả. Ông trời trở mặt, năm đó thu hoạch không được, toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà là cả một vấn đề.
Không phải nhà nào cũng có được nhiều ruộng đất như Thiện gia. Trong thôn có rất nhiều nhà chỉ có thể nương tựa vào hai ba mẫu đất cằn cỗi, để nuôi sống hơn mười người trong gia đình.
Nếu ông trời không thương tình ban cho, thì thức ăn hàng ngày cũng trở thành một vấn đề.
Thức ăn của người trong thôn đều xuất phát từ ruộng đất của họ. Ngoài những thứ đó ra, thì dầu muối, tương giấm, kim chỉ vải vóc, quần áo, giày dép,… đều phải dựa vào số tiền kiếm được sau khi bán lương thực.
Người trong thôn có hai con đường để bán lương thực. Một là bán cho kho lương thực của quốc gia, giá cả tạm ổn, không dối trên lừa dưới. Hai là bán cho thương lái, tư nhân, giá có thể cao hơn so với quan phủ đưa ra một chút, nhưng kiểu này lại không ổn định, không phải ai cũng có thể tìm được.
Thiện gia mua lương thực, thực phẩm của Thiện Tuấn Hà, giá cả chắc chắn cao hơn số tiền mà quan phủ trả, thậm chí còn cao hơn so với thương lái tư nhân. Người trong thôn không biết chuyện này, chỉ cho rằng lão thái thái mua lương thực thực phẩm với cái giá tương tự quan phủ đề ra, hoặc tương đương giá đó, dù sao cũng đã khiến người ta hết sức hâm mộ.
Bởi vì, cho dù là quan phủ hay thương nhân thu mua, thì cũng cần phải vận chuyển lương thực, thực phẩm đến nơi đã được chỉ định. Chưa nói tới việc cân thừa hay cân thiếu, chỉ tính chuyện vận chuyển qua lại, cũng đủ khiến cho người dân tốn mất vài ngày. Đi qua đi lại khiến cho giày dép với quần áo mòn rách, chỉ vậy thôi cũng chưa đáng nói, nếu như không may mắn, lúc vận chuyển gặp phải mưa to, khiến lương thực bị hư hỏng, cho dù muốn khóc cũng chẳng biết khóc với ai.
Thiện gia thu mua lương thực, cũng có nghĩa là sẽ giảm đi phần tổn thất này, Thiện Tuấn Hà chỉ cần an tâm trồng trọt, không cần phải lo lắng chuyện phía sau.
Thiện Tuấn Hải lo lắng cháu trai chỉ thấy được vẻ sung sướng khi cha hắn lấy được tiền, mà không hiểu được nỗi vất vả, khổ cực khi trồng trọt của cha hắn, cho nên mới nói như vậy.
“Con biết, cha con không sung sướng gì.”
Bởi vì chuyện của cha mẹ, Thiện Phúc Tài cũng coi như là trưởng thành trước tuổi. Có một số việc hắn giả vờ hồ đồ, nhưng không có nghĩa là hắn hồ đồ thật. Nếu hắn không tiếc cho số tiền mà cha hắn trồng trọt kiếm được, thì lúc đi học ở trường cũng sẽ không cảm thấy có lỗi như vậy.
Ở trường học, hình phạt nghiêm khắc nhất chính là đánh vào lòng bàn tay, thỉnh thoảng Thiện Phúc Tài sẽ bị phạt đứng ở ngoài lớp học. Nhưng mấy hình phạt này, riết rồi cũng quen.
Có thể việc đọc sách thật sự là việc nhẹ nhàng. Bởi vì ngươi có thể ở lại trường, vì ngươi đóng tiền học đầy đủ, nên hằng ngày sẽ có người giúp ngươi giặt giũ quần áo, lau dọn phòng ở. Một ngày ba bữa cơm, có thịt có cá, so với những gì ăn ở nhà thì khá hơn nhiều.
Trừ những thứ đó ra, ngươi còn có thể có thêm nhiều kiến thức. Lâu lâu có thể dạo chợ cùng đám bạn, mặc dù trên danh nghĩa là đi thực tế để tiếp thu thêm kiến thức, nhưng trên thực tế thì chủ yếu quậy phá, náo loạn.
Nếu không, vì sao lại có nhiều người sau khi thi đậu đồng sinh hoặc tú tài, liên tục thất bại trong việc khoa cử, lại vắt nát óc suy nghĩ để dỗ dành người nhà, chi tiền để bọn họ đi học tiếp chứ? Còn không phải là vì so với đi học, thì cuộc sống lao động ở nhà càng vất vả, khổ cực hơn sao.
Chỉ cần Thiện Phúc Tài muốn, hắn hoàn toàn có thể ăn không ngồi rồi ở trường học, quậy phá đến khi người nhà không muốn chu cấp cho hắn ăn học nữa mới thôi. Nhưng hắn cảm thấy như vậy thật sự có lỗi với cha hắn, thật có lỗi khi để tiền bạc trong nhà phải tốn một cách vô ích.
Thiện Phúc Tài tính toán, 3 năm qua, trong nhà trước sau cũng đã tốn 40 đến 50 lượng bạc. Bây giờ tuổi hắn không còn nhỏ, so với việc lãng phí thời gian đi học ở trường, chi bằng sớm nói rõ ràng với cha hắn, như vậy còn có thể theo cha hắn 2 năm để học tay nghề trồng trọt.
“Con biết, nhưng con kiên trì đọc sách suốt hai năm, thật sự cảm thấy mình không phải là người có khả năng học chữ.”
Thiện Phúc Tài ngồi nghiêm chỉnh, đứa nhỏ 8 tuổi lại như người trưởng thành, cùng với tam thúc Thiện Tuấn Hải của mình nói chuyện rành mạch: “Con đã từng suy nghĩ, có nên đi học nghề như những người trong thôn mình hay không, nhưng con lại cảm thấy không đúng. Nhà con có nhiều đất đai như vậy, nếu con đi ra ngoài học một cái nghề gì đó, sau này, những mảnh đất này không phải chỉ có cha với nương con chịu cực khổ hay sao?”
Nhị phòng Thiện gia có hơn 20 mẫu ruộng đất, Thiện Tuấn Hà đương nhiên là lao động chính trong nhà, Vương Xuân Hoa với Mai Nương chỉ phụ giúp một tay, đến lúc mùa vụ, lại phải thuê thêm người. Bây giờ Thiện Tuấn Hà vẫn còn cường tráng, vẫn còn đủ sức lực để gánh vác những việc nặng nề, nhưng đợi thêm 10 tới 20 năm nữa, chắc chắn không thể đủ sức.
“Ha ha, con thật ngang bướng.”
Thiện Tuấn Hải nhìn cháu trai giống như một lão già trong nhà đang tức giận mà rống, không nhịn được có chút buồn cười. Chẳng qua, nhìn bộ dạng nghiêm túc của thằng bé, hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn khi nói chuyện với thằng bé.
“Tam thúc đừng chê cười con. Những gì con nói với người, con đều đã suy nghĩ thật kĩ. Thứ nhất, con không đi học chính là vì muốn kiếm tiền cho nhà con. Kế đến là con muốn học một nghề gì đó, và con cảm thấy trồng trọt không có gì là không tốt. Với lại, không phải còn có tam thúc giúp đỡ con sao.”
Thiện Phúc Tài thông minh lanh lợi đã sớm phát hiện, những đồ ăn trong nhà luôn ngon hơn thức ăn ở trường. Ban đầu, khi chưa phân gia, hắn còn cho rằng đó là do tay nghề của bà nội, nhưng sau này khi phân gia rồi, khi các nhà tự mình nấu nướng, Thiện Phúc Tài mới nhận ra, có lẽ thứ tạo nên hương vị tuyệt hảo của những món ăn kia, chính là nguyên liệu nấu nướng.
Giống như đồ ăn mà nương và hai tỷ tỷ của hắn nấu, tuy rằng tay nghề không được lão luyện như nãi nãi, nhưng đồ ăn vẫn ngon hơn nhiều so với ở trường học. Thiện Phúc Tài liền suy nghĩ, có lẽ bởi vì ở nhà chỉ dùng loại rau dưa trồng trên đất đai nhà mình, vì thường xuyên được tưới bón bằng phân của gia súc trong nhà, nên mới ngon như thế.
Thiện Phúc Tài nghĩ, tam thúc có năng lực như vậy, quy mô trang trại ngày càng lớn, hắn vừa lúc chạm phải điểm sáng, quan trọng là đất đai màu mỡ, sẽ trồng ra loại rau dưa tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận