Nông Gia Lạc
Chương 259: Ngoại Truyện (3)
Cơ thể bụ bẫm nhỏ nhắn, tay ngắn, chân ngắn, tứ chi giơ lên trời, đón nhận sự nhiệt tình của nhóm Đại Cáp.
Đậu Hoa chép chép miệng, nhịn không được bắt đầu gọi cứu binh kèm theo tiếng khóc nức nở.
“Nương !”
Lúc này cũng chỉ có nương mới có thể cứu nàng thoát khỏi tay của đám chó méo này thôi.
Theo tiếng gọi của nàng, một phụ nhân bụng bự, quanh thân tỏa ra một khí chất điềm tĩnh, an nhàn, từ trong phòng bước ra, nàng cẩn thận bước ra cái giằng cửa đã được mài thật thấp, vừa cười, vừa đi tới bên cạnh con gái.
“Đại Cáp hư.”
Đậu Hoa ủy khuất chỉ vào đại ca Husky liên tục vùi đầu vào nàng, không chút lưu tình, cáo trạng với mẫu thân.
“Oa !”
Con chó ngô nghê còn không biết chính mình bị tiểu bảo bối cáo trạng, nghe được tiểu bảo bối gọi tên của mình, kiêu ngạo ngẩng đầu về phía mái hiên tru một tiếng như chó sói.
Cho biết mà, trong lòng tiểu bảo bối, chó là quan trọng nhất.
Vẻ mặt không biết xấu hổ, nhưng lại khiến cho những tiểu động vật xung quanh tức điên lên, nhất là hai con mèo vàng mập bị nó đạp ra một bên, nhiệt tình lấy ra móng vuốt sắc nhọn của chính mình, ẩn nấp bên cạnh, tìm cơ hội quào cho cái thứ xấu xí không biết xấu hổ này một nhát.
“Meo meo !”
“Oa oa !”
Có điều sự xuất hiện của Phúc Bảo thật sự cải thiện được hoàn cảnh quẫn bách mà Đậu Hoa gặp phải.
Một bộ phận chó mèo cảm thấy bên cạnh Đậu Hoa không có vị trí cho mình, dứt khoát thay đổi trận địa, chạy đến bao quanh người Phúc Bảo, dùng đầu và thân thể của mình cọ tới cọ lui vào đùi Phúc Bảo, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng kêu mềm mại, ngọt ngào.
Lúc này trong bụng Phúc Bảo còn đang mang một tiểu bảo bối, bởi vậy, lúc đám động vật nhỏ này cọ vào người Phúc Bảo, rất cẩn thận, lực đạo nhẹ nhàng, chậm rãi, sợ làm nàng bị đau, làm bị thương tiểu bảo bảo trong bụng nàng.
Đối mặt với cuộc chiến đã giảm một nửa tính ác liệt, cuối cùng Đậu Hoa cũng có thể trở mình, sau đó nhanh chóng đứng dậy.
“Đệ đệ, hôm nay cũng muốn chào hỏi đệ đệ.”
Nàng phủi phủi bụi trong lòng bàn tay, không chút duyên dáng, chạy đến bên cạnh mẫu thân, sau đó nhón chân, dùng tay nhỏ vuốt cái bụng đang phình của mẫu thân, chào hỏi đứa nhỏ trong bụng nàng.
Nghiêm Sơn Sinh mang quýt xanh với quả mơ ngâm mà nương tử thích ăn nhất sau khi mang thai cùng với mứt hoa quả ngọt ngào mà con gái thích ăn nhất đi vào, nhìn nương tử xinh đẹp đang mang thai con mình cùng với con gái đáng yêu, cộng thêm đám động vật nhỏ đang tranh giành sủng ái, cười càng thêm tươi rói.
Trước kia hắn chưa bao giờ nghĩ tới nguyên lai chính mình cũng có thể hạnh phúc như vậy, hiện tại xem ra, ông trời thật sự là yêu thương hắn, cuộc sống chỉ có thể ngày càng tốt đẹp hơn.
Khi cả nhà đang vui vẻ tụ tập đón tết trung thu, Phúc Bảo ăn nửa cái bánh, bỗng nhiên trước thời hạn nửa tháng liền muốn sinh, cũng may đã có một lần kinh nghiệm trước đó, phòng sinh và dụng cụ đỡ đẻ đều đã chuẩn bị tốt, vì để đề phòng vạn nhất, trước đó một tháng Nghiêm gia đã mời đà đỡ đến ở trong nhà, cũng coi như là không chút sơ hở.
Chỉ tiếc là thời thiết mưa gió thất thường, vốn tưởng rằng có kinh nghiệm lần sinh trước, lần thứ hai hẳn sẽ dễ dàng hơn lần đầu tiên rất nhiều, nhưng ngoài dự đoán, Phúc Bảo khó sinh.
“Đứa nhỏ đưa chân ra trước, đoán chừng là sinh khó.”
Hai bà đỡ lớn tuổi có kinh nghiệm vội vàng từ phòng sinh chạy ra, trên người hai người đều lẫn mùi máu tanh.
Lúc này, sắc mặt hai bà khó coi, dù sao khi đỡ đẻ cũng sợ nhất chính là thai vị nằm không đúng vị trí, hai bà dựa vào việc đỡ đẻ để kiếm tiền, nếu mà có gì ngoài ý muốn xảy ra, sản phụ và hải tử không giữ được, chỉ sợ một thời gian dài sau này, sẽ không có mối làm ăn nào tới cửa.
Không nói đến việc kiếm tiền, việc này liên quan tới hai mạng người, sau này cũng không thể ngủ yên ổn an giấc.
“Ông trời đây là muốn mạng ta.”
Tưởng bà tử trước mặt tối sầm, thiếu chút nữa không đứng vững, nhìn sang con trai bên cạnh, nhưng lúc này, nghe xong bà đỡ nói, hai chân vô lực, chẳng qua là cắn răng chịu đựng thôi.
“Sao có thể để cục cưng của ta gặp phải chuyện như vậy chứ.”
Nước mắt Tưởng bà tử áo ào chảy xuống, bà đã đến tuổi này, mỗi ngày sống đều là giành giật với lão Diêm Vương, vốn dĩ hôm nay cả nhà tụ tập một chỗ vui cùng vui vẻ mà đón trung thu, cớ sao lại gặp chuyện như vậy, nếu Phúc Bảo có mệnh hệ gì xảy ra, chỉ sợ bà cũng không sống nỗi nữa.
“Giữ người lớn, đứa nhỏ không quan trọng, ta chỉ cần nương tử của ta thật tốt.”
Sở dĩ bà mụ ra thông báo cho bọn họ chuyện này cũng là vì muốn bọn họ quyết định sẽ chọn một, so với việc lưỡng lự, do dự, không bằng lựa chọn một người, ít nhất cơ hội sống sót cũng nhiều hơn.
Quyết định này đối với Nghiêm Sơn Sinh mà nói, tuy đơn giản nhưng lại khó khăn.
Đơn giản vì giữ nương tử và đứa nhỏ chưa từng có bắt hắn chọn một , hắn có thể không chút do dự mà lựa chọn nương tử, khó khăn ở chỗ, làm một phụ thân, hắn lại chính miệng bóp chết cơ hội sinh ra của đứa nhỏ, với một phụ thân mà nói, bất luận là vì cái gì, đây đều là một nhát dao cứa vào tim.
Nghiêm Sơn Sinh lúc này đang nhớ đến cảnh tượng đêm hôm qua, trước khi ngủ, hắn còn áp lỗ tai mình vào bụng Phúc Bảo, đứa nhỏ nghịch ngợm kia cách lớp bụng của mẫu thân mà còn dùng chân đạp hắn.
Hắn còn mơ ước, đợi con trai sinh ra, muốn dạy cho hắn cách làm thế nào để bảo vệ mẫu thân và tỷ tỷ, sau khi đại phu bắt mạch khẳng định là nam hài, còn chạy đến chỗ của anh vợ, tìm sách vở, muốn kiếm cho hắn vài cái tên thật dễ nghe…
Đây đều là những khát khao mơ ước của hắn cùng nương tử và con gái sau khi Phúc Bảo mang thai đứa nhỏ, bây giờ lại muốn nhẫn tâm vứt bỏ, lại quyết đoán này, cũng không làm người khác dễ chịu.
Nghiêm Khôn làm ông nội, cũng không nói cái gì, hắn thật sự đồng tình với quyết định của con trai, dù sao con dâu cũng có một người, muốn ôm cháy trai, sớm muộn gì cũng có thể ôm được.
Mà nếu không được, hắn đã có cháu gái Đậu Hoa thông minh, lanh lợi, cùng lắm thì sau này cho nàng làm chủ, kén một chàng rể về nhà, duy trì hương khói của Nghiêm gia.
Thái độ của người Nghiêm gia khiến đám người Thiện Tuấn Hải vừa lòng, nếu lúc này, bọn họ dám nói ra giữ lấy đứa nhỏ, không nói đến chuyện tình cảm nhiều năm như vậy bị cắt đứt, Thiện Tuấn Hải cũng sẽ cắt đứt hôn sự của con gái và Nghiêm Sơn Sinh, sau đó đưa con gái về Thiện gia.
“Được, tỷ muội chúng ta sẽ cố gắng hết sức giữ cả hai mẹ con.”
Hai bà đỡ nghe xong câu trả lời của bọn họ, trong lòng cũng coi như hiểu rõ, lúc này tiếng hét trong phòng càng ngày càng thê lương, hai bà cũng không ở bên ngoài nhiều, chỉ dặn dò bọn họ tìm một ít sâm thái lát, đợi lúc đó đưa cho Phúc Bảo ngậm, để ngừa nàng đang sinh lại không đủ sức lực.
Nói xong liền nhanh chóng quay vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận