Nông Gia Lạc

Chương 4: Thay Đổi Suy Nghĩ

“Tương nhi, nàng vất vả rồi!”
Thiện Tuấn Hải không chút để ý đến việc nương tử vừa mới sinh xong, vì không thể tắm rửa nên chỉ có thể lau sơ người nên trên người nàng có chút mùi mồ hôi chua chua, trong lòng hắn vô cùng hạnh phúc.
“Ngốc nghếch!”
Tô Tương nhìn con gái đang ngoan ngoãn bú sữa trong ngực, dịu dàng mắng hắn.
“Giờ chàng đã là cha của một đứa con trai và một đứa con gái rồi đấy, cũng nên suy tính kiếm việc đàng hoàng mà làm, nhà mình còn phải lo tiền cưới vợ cho con trai và của hồi môn cho con gái nữa.”
Đối với cuộc sống hiện tại, Tô Tương không có gì phải phàn nàn, mẹ chồng là dì ruột, nàng và tướng công mình lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt. Ở trong thôn, điều kiện của Thiện gia cũng thuộc dạng nhất nhì, bây giờ lại vừa có con trai lẫn con gái, cuộc sống không khác gì mật ngọt.
Điều duy nhất khiến Tô Tương không hài lòng chính là vị phu quân thanh mai trúc mã này.
Hắn có gương mặt ưa nhìn, lại dẻo miệng, lúc nào cũng có thể nói những điều khiến lòng người ta vui vẻ, trước khi nàng được gả cho Thiện Tuấn Hải, đã có không biết có bao nhiêu cô nương cùng tuổi trong thôn từng đem lòng mến mộ hắn.
Nhưng phu quân anh tuấn miệng ngọt này cũng nổi danh lười biếng, cả ngày viện cớ không chịu làm việc. Ngay cả khi đại ca hắn tìm cho hắn vài công việc đơn giản, hắn cũng từ chối chỉ vì lười biếng. Nếu không phải có cha mẹ thương yêu, chia cho ba anh em hắn mỗi người một phần gia sản, chẳng cần lo tới việc ăn uống thì chưa chắc hắn đã cưới được vợ.
Mỗi khi người trong thôn nói về ba anh em Thiện gia, ai nấy liền khen ngợi lão đại Thiện Tuấn Sơn là người có bản lãnh, lão nhị Thiện Tuấn Hà cần cù, siêng năng, còn nhắc tới lão tam Thiện Tuấn Hải, trừ gương mặt anh tuấn này ra thì thật chẳng còn lời gì để khen.
Dù sao hai vợ chồng Thiện lão cũng yêu thương che chở hắn, dù hắn không làm gì thì cũng không cần lo ăn lo uống. Về sau khi hai vợ chồng Thiện lão già đi, hắn cũng được thừa hưởng một phần gia sản của họ, nắm trong tay vài mẫu ruộng đất lại càng không lo đói chết. Chưa kể đến việc hai vợ chồng già thiên vị, dù cho con trai trưởng có được hưởng phần nhiều gia sản, dù cho con trai út không có bản lĩnh thế nào, thì vì thương lão tam nhất nên hai ông bà nhất định sẽ lén lút cất giấu tiền của cho hắn. Chỉ đáng thương cho lão nhị, tuy rằng chăm chỉ làm việc nhưng tính tình lại quá hiền lành chất phác, hơn nữa lại vì thứ tự cấp bậc nên không được người nhà coi trọng, sau này nếu có phân chia gia sản, ắt hẳn hắn sẽ là người chịu thiệt thòi nhất.
Tuy nhiên đây chỉ là lời bàn tán của người dân trong thôn, thực tế, tình hình Thiện gia lại có chút khác biệt so với lời đồn đoán.
Thiện Tuấn Hải từ nhỏ đã bị vợ chồng Thiện lão chiều sinh hư, tuy nhiên, nhờ đầu óc nhạy bén, hằng năm, hắn đều lên trấn trên trong huyện thành kết giao được với rất nhiều hạng người, cũng có được bản lĩnh kiếm tiền.
Người Thiện gia không ai rõ hắn kiếm tiền như thế nào, chỉ biết là số tiền kiếm được cũng không nhiều lắm. Mỗi lần kiếm được tiền, Thiện Tuấn Hải sẽ mua thật nhiều điểm tâm cùng gà quay mang về, hoặc sẽ mua vài thước vải để người trong nhà may quần áo, nhưng chỉ có hai vợ chồng Thiện lão cùng Tô Tương được hưởng, những người khác đều không có.
Vậy coi như là Thiện Tuấn Hải cũng có đóng góp cho cái nhà này. Hơn nữa, ở Thiện gia, Tưởng bà tử nói một thì không ai dám nói hai, bà cảm thấy con trai út tốt, những người khác không thể nói con trai út của bà xấu, đám người Lữ Tú Cúc cho dù oán giận cũng không dám kêu ca trước mặt bà, cũng nhờ vậy mà gia đình mới duy trì được hòa thuận.
Cho đến khi Tô Tương gả về, sự oán giận mới dịu lại một chút. Mẹ Tô Tương, Tưởng Thục Lan, trước đây từng học thêu thùa khi còn làm nha hoàn, nên từ nhỏ nàng đã được mẹ tận tay chỉ bảo, vì thế có tay nghề không tệ. Hàng tháng Tô Tương đều đến cửa hàng thêu trên huyện thành làm việc, kiếm được một lượng bạc mỗi tháng.
Tô Tương góp một nửa làm quỹ chung cho cả nhà, nửa còn lại nàng giữ để làm vốn riêng. Vì tam phòng có góp tiền nên Lữ Tú Cúc mới miễn cưỡng không so đo, nhị phòng trông coi đất đai cũng không còn gì phản đối.
Thế mới nói, Thiện Tuấn Hải quả thật vô cùng may mắn, từ nhỏ được cha mẹ chiều chuộng, lớn lên thì cưới được một người vợ có thể kiếm tiền, cũng khó trách việc hắn mặc dù đã làm cha, lại chẳng khác gì thanh niên chưa vợ.
Cứ kiếm được bao nhiêu thì xài bấy nhiêu, chỉ biết hưởng thụ, không chịu tính đến chuyện về lâu về dài.
Tô Tương vừa mới nghiêm mặt, thấy ánh mắt tướng công nhà mình ủ rũ, lại không đành lòng nói lời nghiêm khắc.
Nếu cẩn thận ngẫm lại, Hải ca cũng không phải là không tốt, tiền kiếm được, hắn đúng là đem tiêu xài phung phí, nhưng là dùng đúng chỗ đúng người. Nhớ đến lúc nàng mang thai, Thiện Tuấn Hải luôn mang về cho nàng một ít món ngon, nào là điểm tâm của Cửu Phương Trai, đùi gà quay của Từ Ký, cứ năm ngày lại thay một món. Nếu không được hắn chăm sóc ăn uống đàng hoàng như thế, có khi lúc con gái sinh non cũng không thể khỏe mạnh được như vậy.
Bên trong chiếc rương gỗ đựng của hồi môn của nàng, vẫn còn giữ chiếc trâm bạc tinh xảo mà hắn tặng, Hải ca thật sự rất tốt, chỉ có điều hắn không biết giữ của mà thôi.
Tô Tương nghĩ, dù sao mỗi tháng nàng đều tích góp được mấy trăm văn tiền, chờ nàng cải thiện tay nghề, số tiền góp được sẽ càng nhiều hơn. Nếu lúc con trai nàng lấy vợ mà cha mẹ chồng còn khỏe mạnh, thì hai ông bà cũng sẽ góp một chút tiền, sau khi lo cho con trai xong, số tiền còn lại chắc cũng góp được một phần của hồi môn kha khá cho con gái, như vậy thì chồng nàng cũng không cần phải làm việc gì.
“Phốc phốc phốc…” đứa nhỏ trong ngực dường như đã bú no, tay nhỏ lắc lắc, phun bong bóng sữa, mắt mở hé, chun chun chóp mũi, càng thêm đáng yêu.
“Tương nhi, nàng yên tâm, từ nay ta sẽ cố gắng tích góp tiền.”
Đối với Thiện Tuấn Hải mà nói, tích góp tiền đúng là việc xa xôi, từ nhỏ hắn đã quen với việc cha mẹ có khả năng, anh trai giỏi kiếm tiền, lão Tam như hắn không cần phải có chí hướng lớn gì.
Hắn sợ vất vả, cũng sợ phiền phức, kiếm tiền đủ cho mình xài là được. Ngay cả lúc có con trai, hắn cũng không thay đổi suy nghĩ này. Con trai cũng khỏe mạnh, không cần phải nuôi dưỡng quá kỹ, dựa vào sự giàu có của Thiện gia thì không cần lo sau này không cưới được vợ.
Nghĩ như thế, Thiện Tuấn Hải kiếm được bao nhiêu tiền thì xài bấy nhiêu, mua ít đồ lặt vặt dỗ dành mẹ với vợ, mua điểm tâm lấp miệng mấy đại tẩu, hằng ngày tự do tự tại, có cho hắn làm hoàng đế hắn cũng không muốn đổi.
Nhưng hiện tại đã khác, nhìn nương tử xót con gái, lần đầu tiên trong đời, Thiện Tuấn Hải có ý nghĩ muốn tích góp tiền của.
Cách nuôi dạy con gái không giống với con trai, Thiện Tuấn Hải không muốn con gái mình giống hai cháu gái nhà nhị ca, bảo sao làm vậy.
Còn phải tích góp của hồi môn, con gái nhà người ta từ lúc mới sinh ra đã phải chuẩn bị của hồi môn. Của hồi môn đầy đủ thì mới có chỗ đứng ở nhà chồng, cái này chỉ cần nhìn địa vị của đại tẩu và nhị tẩu trong nhà liền thấy rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận