Nông Gia Lạc
Chương 158: Cảnh Báo
Đám khỉ dẫn bọn họ đi đến phía tây của khu rừng, đi ngang qua một số nơi có tuyết đọng, khu vực này bây giờ không dễ đi, đám khỉ đi từ từ để bọn họ đuổi theo, cứ như vậy tới nửa canh giờ, đang lúc đám người Thiện Tuấn Hải sắp kiệt sức đến nơi, cuối cùng cũng đến được nơi đám khỉ đang trú ẩn tạm thời.
Đây là một sơn động bí mật, bên ngoài bị cây khô với tuyết che khuất. Sơn động này chỉ có 1 cửa, bởi vậy, khi cửa bị che kín, bên trong động ấm hơn bên ngoài nhiều.
Thiện Phúc Bảo dắt theo cha và hai cha con nhị bá, tiểu đường ca vào sơn động. Đám khỉ con thấy Phúc Bảo mang theo lương thực đến, nhiệt tình nhảy ra đón tiếp. Bởi vì có Phúc Bảo bên cạnh, nên đám khỉ không hề sợ hãi, một đám đu bám vào ống quần cha con Thiện Tuấn Hà và Thiện Phúc Tài mà trèo lên, muốn bắt rận cho bọn họ.
Đây là nghi lễ nghênh đón khách quý tối cao của bầy khỉ, cũng có nghĩa bọn khỉ đã xem ngươi là “người nhà”.
“Chi chi chi!” Trong đám, có 1 con khỉ định lấy trộm khoai lang từ trong sọt, thì bị hầu vương rống trở về. Hầu vương ngang tàng chỉ huy bầy khỉ nhỏ đem khoai lang giấu vào chỗ sâu trong sơn động, không được sự cho phép của nó, không ai được phép động vào.
Phúc Bảo biết, hầu vương tuy rằng ngang ngược, có thứ gì tốt, đều phải để nó nếm thử trước, nhưng từ trước đến nay, nó chưa từng ăn mảnh. Bởi vậy, Phúc Bảo suy đoán, hầu vương không phải không cho mấy con khỉ khác ăn khoai lang nàng mang đến, mà là nó đã đoán trước được nguy cơ, nó đang dự trữ số lương thực này, để bầy khỉ từ từ ăn dần.
“Chi chi!” Thấy đám khỉ ngoan ngoãn, không cãi mệnh lệnh, khí thế uy nghiêm trên người hầu vương ngang ngược mới từ từ thu hồi. Sau đó khôi phục lại bộ dạng tí ta tí tửng, quay sang Phúc Bảo, muốn nàng vuốt lông.
“Chi chi ! chi chi chi !” hầu vương khoa tay múa chân, chỉ cho Phúc Bảo nhìn vào một góc khác trong sơn động. Lúc này, Phúc Bảo mới chú ý tới, bầy sóc vốn dĩ đang ngủ đông cũng đã theo hầu vương di chuyển đến sơn động này. Hiện tại, đa số bọn sóc chuột đều đang ngủ say, một số ít thì đang từ từ gặm quả hạch, thỉnh thoảng có mấy có khỉ nhỏ tới gần cũng không sợ hãi, ngược lại còn khoái chí xù lông rập rạm tung tung về hướng mấy con khỉ.
Từ khi nào mà hai loài căm thù nhau trong rừng, lại có thể ở chung thật tốt với nhau như lúc này vậy?
“Ý ngươi là sắp tới sẽ có tai họa, cho nên ngươi mới mang theo đàn sóc đến ở trong sơn động này?” Từ trước đến giờ, bầy khỉ với sóc cũng không coi mùa đông là kẻ địch mạnh, trong lòng Phúc Bảo càng thêm bất an, khẩn trương hỏi hầu vương.
Không gì có thể so với động vật về phần cảm nhận sự thay đổi của thời tiết. Phúc Bảo cảm thấy, nhất định hầu vương đã nhận ra cái gì đó, nên mới có hành động như vậy.
“Chi chi, chi chi!” Hầu Vương nghe được Phúc Bảo nói, tạm ngừng khoa tay múa chân, gật đầu thật mạnh.
Lập tức, nét mặt của Phúc Bảo với Thiện Tuấn Hải trở nên nghiêm túc, còn Thiện Tuấn Hà với Thiện Phúc Tài thì bị linh tính của bầy khỉ dọa sợ đến ngây người.
“Tiểu đệ, theo ngươi, ý của bầy khỉ là thật sự sẽ có bão tuyết à?” Lúc xuống núi, Thiện Tuấn Hà vẫn còn đang chìm đắm trong những hình ảnh quá mức huyễn hoặc kia, có chút không dám tin tưởng, hỏi.
“Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.” Lúc này, Thiện Tuấn Hải không thể coi những suy đoán của nương hắn là do bà quá mức lo xa nữa. Nhìn phản ứng của bầy khỉ, hắn có thể xác định, tám chín phần mười, trận tuyết lớn này sẽ không thể ngừng lại sớm được.
“Nhị ca, sau khi quay về, huynh nên xem lại phòng ốc, nóc nhà của nhà mình, xem có chỗ nào bị hư hay không, phải nhanh chóng tu sửa. Còn có lò sưởi, củi lửa, than đá nữa, mùa đông này, huynh phải chuẩn bị thật tốt cho thời gian lâu dài.” Thiện Tuấn Hải cảm thấy, có lẽ đây cũng chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất. Nếu thật sự có bão tuyết xảy ra, không biết phạm vi của nó là bao nhiêu? Dưới tình huống không đủ lương thực, vùng lân cận giàu có và đông đúc của thôn Bình Liễu có cần phải chuẩn bị tốt, để chống đỡ nạn đói hay không?
Hắn chưa từng trải qua thiên tai như vậy, cũng chỉ nghe qua người lớn nói đến những khủng khiếp của thiên tai. Thiện Tuấn Hải rùng mình, vì người nhà, hắn cũng phải chuẩn bị thật tốt.
Xem ra, lúc này chỉ tự mình chiếu cố thật tốt gia đình nhỏ của mình là không đủ,, hắn vội vàng tìm đến trưởng thôn cùng với những lão tộc trưởng trong thôn để thông báo thông tin này.
Trưởng thôn Vương Bỉnh Sinh của thôn Bình Liễu cũng là người có giao tình với Thiện gia, đến hiện tại, con gái đã gả của ông vẫn đang làm việc ở trang trại của Thiện gia. Bởi vì đối phương chân tay lanh lẹ, lại không hề ỷ vào việc mình là con gái của trưởng thôn mà dùng mánh lới để lười biếng, nên Tưởng bà tử rất coi trọng nàng. Tiền công từ lúc đầu 1 ngày 15 quan tiền, đến nay đã lên tới 25 quan. Mỗi khi trang trại mổ heo, giết dê, Tưởng bà tử còn cho phép đối phương mang lòng heo và những phần thịt vụn về nhà.
Tuy rằng đây không phải là thứ gì quý giá, nhưng đối với nhà con gái của trưởng thôn - trong nhà có 1 phu quân bệnh lao cùng với đứa con nhỏ luôn gào khóc vì đói mà nói, thì đây chính là thức ăn ngon, bồi bổ tốt nhất cho người trong nhà. Cháu ngoại của Vương Bỉnh Sinh có thể chỉ cần dựa vào mỗi mình mẹ của hắn mà ăn uống no đủ, cơ thể trắng trẻo, mập mạp. Phần ân tình này, Vương Bỉnh Sinh không thể không ghi nhớ.
Bởi vì chuyện này, cho nên ở thôn Bình Liễu, Vương Bỉnh Sinh đặc biệt chiếu cố và thân thiết với Thiện gia.
Nếu không, đổi lại là người khác, đang êm đẹp lại đột nhiên nói với ông rằng sắp tới sẽ có bão tuyết xảy ra, ông nhất định sẽ không nhịn được mà cho đối phương vài cái bạt tai thật mạnh.
Năm nay thời tiết cực kì lạnh, nhưng cũng không có nghĩa là sẽ có bão tuyết. Vương Bỉnh Sinh nghĩ, mấy năm nay, hình như nơi này của bọn họ không hề xảy ra thiên tai, chứng tỏ là ông trời rất chiếu cố bọn họ, bởi vậy không hề nghĩ tới chuyện đề phòng cái gì gọi là bão tuyết cả.
Giống với đám người Lữ Tú Cúc, lúc này, bá tánh địa phương đều không để tâm đến chuyện tuyết rơi lớn mấy ngày nay. Cho dù những nhà thiếu lương thực trong thành, cũng chỉ bấm bụng mà mua đồ với giá cao, chứ không dám mua một lúc quá nhiều, mà đều đợi đến khi tuyết ngưng, đường sá thông hành, lương thực bên ngoài sẽ được vận chuyển đến, đến lúc đó, giá lương thực lại ổn định. Từ đầu tới cuối, mọi người đều không nghĩ đến, vạn nhất tuyết không ngừng lại, đường bộ và đường thủy đều bị phong tỏa, kết cục gì sẽ chờ đợi bọn họ.
“Hải tử, trước giờ chỗ chúng ta chưa bao giờ xảy ra bão tuyết, có phải là ngươi nghĩ quá nhiều rồi không.” Giờ phút này, tại nhà của Vương Bỉnh Sinh, mấy lão tộc trưởng cũng có chung suy nghĩ. Thứ người trong thôn không thiếu nhất, chính là lương thực. Tuy rằng phần lớn số lương thực mà nhà họ thu hoạch, đã được người nhà bọn họ sớm bán ra bên ngoài, nhưng số lương thực còn lại vẫn đủ để bọn họ dùng đến vụ thu hoạch mùa xuân năm sau. Bởi vậy, khi thời tiết trở lạnh, bọn họ chỉ cần ở trong nhà, cả nhà vây quanh lò sưởi, trận tuyết lớn này đối với sinh hoạt thường ngày của bọn họ cũng chẳng có ảnh hưởng lớn gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận