Nông Gia Lạc

Chương 248: Đáng Tiếc

Bởi vì không muốn để cháu dâu trưởng làm trò khó coi trước mặt khách nhân, lão thái thái cũng chỉ có thể đứng ra hòa giải, chuyển đề tài.
Có điều lúc nãy cháu dâu trưởng nói chuyện đã nhắc nhở bà, cháu trai bảo bối của bà tuổi tác cũng không còn nhỏ, mấy năm trước bởi vì cháu trai Vinh Tín ở bên ngoài kinh nhậm chức, không tiện bỏ qua hắn mà xem mặt giúp cháu trai cô, bây giờ Vinh Tín sắp hồi kinh, cũng chính là thời điểm thích hợp để kiếm cho cháu trai cố bảo bối này một nàng dâu phù hợp.
Lão thái thái cười hiền lành nhìn cháu trai cố, lại không biết trong một tràng những lời nói không xuôi tai của cháu dâu trưởng đã nói trúng được một nửa.
Phúc Bảo nơm nớp lo sợ ứng phó với mấy chục nữ nhân ở Hầu phủ, cuối cùng bình an đợi được tới lúc về nhà, chờ tới khi ra khỏi Hầu phủ, cơ bắp trên mặt nàng đều đã cười tới mức cứng đờ, làm hại nàng phải xoa nhẹ thật lâu mới cảm thấy cơ bắp gân cốt hoạt động có chút linh hoạt.
Hầu phủ nhà to nghiệp lớn chính là phiền toái, bốn đời già trẻ đều ở chung một nhà, thậm chí những đứa trẻ cùng dần trưởng thành, thành gia lập nghiệp, nhân khẩu ngày một nhiều, chuyện rắc rối cũng liền nhiều hơn.
Với Phúc Bảo mà nói, tình huống này của Hầu phủ, chi bằng phân gia sẽ tốt, ít nhất xa thơm gần xấu, không tới mức nhiều người chen chúc trong một cái nhà, vì lợi ích trước mắt mà lục đục với nhau, mỗi ngày ở chung một chỗ, chính là phải tiêu hao công sức, trí lực để diễn kịch.
Có điều nàng nghĩ như vậy, những người khác của Hầu phủ chưa chắc đã muốn như thế.
Hiện tại Hầu phủ chưa phân gia, người của nhị phòng với tam phòng Hầu phủ ít ra còn được coi là con cháu của Hầu phủ, nhưng một khi phân gia, trừ bỏ đại phòng được kế thừa tước vị, những phòng khác chỉ có thể quanh đi quẩn lại trong vòng tròn xã giao của trưởng bối quan lại trong phòng mình.
Nhị phòng còn đỡ một chút, lão gia nhị phòng cũng chính là cha ruột của Vinh Tín, tốt xấu gì cũng là quan nhị phẩm, tuy kém xa hầu tước tôn quý, nhưng cũng không tới mức khiến người ta coi thường, tam phòng thì không giống như vậy, lão gia tam phòng tầm thường lại không có chí tiến thủ, đã làm ông của người khác rồi, đến nay nhờ có gia tộc nâng đỡ, nên ông ta mới có thể làm một viên ngoại lang nho nhỏ, nếu mà phân gia, chỉ sợ người đầu tiên phản đối là tam phòng.
Với lại, thứ mà Phúc Bảo không thể thích ứng được chính là những nữ nhân trường thành trong hậu trạch đó, từ nhỏ đã không chỉ đơn giản là ăn cơm uống nước, nói không chừng lại có người còn muốn hưởng thụ cuộc sống như vậy, không phải vĩ nhân cũng từng nói sao, đấu với người khác là một loại vô cùng sung sướng, biết đâu những nữ nhân hậu trạch viện này cũng có cái suy nghĩ như thế.
Phúc Bảo trong lòng khạc nhổ một phen, đang dự định mang lễ vật Hầu phủ đưa cho, leo lên xe ngựa của mình về nhà, chỉ là nàng còn chư kịp lên xe ngựa, đã bị Vinh Ưng cản lại.
“Cửu thiếu gia.”
Dù sao cũng là người đã thành thân, đối với nam nhân bên ngoài vẫn nên kiêng dè một chút, Phúc Bảo nhìn Vinh Ưng đang ngăn cản nàng, cung kính hành lễ.
“Giữa chúng ta cần gì phải khách khí như vậy.”
Vinh Ưng ngăn cản, trước mặt người ngoài, hắn cũng là người tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, cũng không làm ra hành vi quá trớn gì.
“Lần này Thiện thúc vào kinh, ta làm vãn bối cũng chưa tới cửa bái phỏng, vừa lúc chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ta tiễn Phúc Bảo muội muội trở về tiện thể bái phỏng Thiện thúc luôn.”
Không đợi Phúc Bảo cự tuyệt, Vinh Ưng liền nhảy lên lưng ngựa, hu xùy thúc tuấn mã nhanh chóng đi lên phía trước, dẫn đường cho xe ngựa.
Thiện gia đang ở chỗ nào, hắn cũng đã hỏi thăm qua, bởi vậy, đối với cái địa điểm kia, hắn cũng không xa lạ gì.
Thấy thế, Phúc Bảo cũng không có khả năng cự tuyệt, tuy rằng không biết Vinh Ưng rốt cuộc là có ý đồ gì, lại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ leo lên xe ngựa, sau đó giao phó mã phu đánh xe theo sát Vinh Ưng ở đàn trước, nếu đối phương đi sai đường thì kịp thời chỉ đường giúp đối phương.
Chuyến tới kinh thành lần này, Thiện Tuấn Hải và cha con Nghiêm gia ai cũng có chuyện quan trọng phải làm, bởi vậy, lúc này Phúc Bảo từ Hầu phủ trở về, ba người kia đều chưa ai trở về phủ, bởi vậy, tuy rằng không hợp với lễ giáo, nhưng cũng chỉ có thể để Phúc Bảo là con gái đã xuất giá đón tiếp Vinh Ưng.
“Không ngờ ta chỉ vừa rời Thanh Châu ba bốn tháng, Thiện thúc cư nhiên lại có thể vội vàng qua quýt gả ngươi cho người khác.”
Hai nha hoàn hầu hạ bên cạnh Phúc Bảo đã đi phòng bếp chuẩn bị điểm tâm đãi khách, lúc này, trong phòng khách lớn cũng chỉ có hai người Phúc Bảo và Vinh Ưng, ở phía xa thật ra còn có mấy hộ vệ giữ nhà, chỉ là cách hơi xa một chút, có thể thấy rõ hành động của hai người ở trong nhà chính, nhưng lại không thể nghe rõ họ đang nói chuyện gì.
Phúc Bảo nhíu nhíu mày, lời nói này rất mập mờ, nếu nàng tự luyến một chút, chỉ sợ sẽ cho rằng Vinh Ưng thích nàng.
“Đáng tiếc.”
Vinh Ưng nhấp một ngụm trà, sau đó đặt ly trà xuống, nhoẻn miệng cười vời Phúc Bảo, với cô nương mà có định lực kém một chút, chỉ sợ lúc này đã bị hắn mê hoặc tới mức đầu óc choáng váng.
Hắn rất biết cách sử dụng sở trường, ưu thế của chính mình, nếu không, Hầu phủ trong nhiều đứa cháu tài năng hiển hách như vậy, hắn cũng sẽ không được lão thái yêu thích.
Chỉ tiếc, chiêu này không có tác dụng với Phúc Bảo.
Trong lòng, trong mắt nàng, chỉ có cục than đen đầu đất nhà nàng, người khác cho du có đẹp, có tốt, cũng không thể khiến nàng có một tia gợn sóng, bởi vậy những lời này của Vinh Ưng, cái vẻ ta đây của hắn chỉ khiến Phúc Bảo cảm thấy bực bội, lại không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn.
“Phu quân ta rất tốt.”
Phúc Bảo nhàn nhạt, thái độ đối với Vinh Ưng đã không còn nhiệt tình, thân thiết như lúc trước.
Nàng không biết có phải mình đã khiến hắn hiểu lầm gì hay không, nhưng hai người bọn họ, bất luận là nói tới điểm nào, cũng đều không xứng đôi, Phúc Bảo thực sự hoài nghi, chỉ với vài lần có duyên gặp mặt, vài lần ở chung ngắn ngủi, đối phương liền nhớ mãi không quên đối với nàng sao?
Với Phúc Bảo mà nói, Vinh Ưng đối với nàng khả năng cao là hứng thú nhất thời, hơn nữa, bởi vì biết nàng thành thân, cảm thấy muốn mà không thể có được, nên mới không vui thôi.
Hắn là con cưng của ông trời, đoán chừng có rất ít thứ hắn muốn có mà không thể có được, nàng chính là một “món đồ” như vậy, đối với Vinh Ưng có cũng được, không có cũng chẳng sao, nhưng mà bởi vì hắn không cách nào có được, cho nên mới có vẻ đáng trân quý một chút.
Xem như đã hiểu rõ tường tận, Phúc Bảo cảm thấy tình cảm như vậy có chút vớ vẩn, buồn cười, có điều nàng cũng không nói trắng ra, dù sao thân phận hai nhà của bọn họ chênh lệch rất lớn, hơn nữa, mấy năm nay Vinh thúc thật sự đã giúp nhà bọn họ rất nhiều, đối phương nói thế nào thì cũng là con trai duy nhất của Vinh Thúc, vì quan hệ tình cảm giữa hai nhà, Phúc Bảo sẽ nghĩ mọi cách giải quyết trong hòa bình để khiến Vinh Ưng ý thức được giữa bọn họ căn bản là không có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận