Nông Gia Lạc
Chương 121: Lòng Heo
“Cái này, chẳng lẽ là lòng già heo?”
Nhìn miếng thịt vàng vàng, giòn giòn, bóng dầu mình vừa gắp vào chén, Vương ý có chút không xác định được hỏi.
“Lòng già của heo, đây là lòng già của heo?”
Các quý nhân ở đây nghe Vương Ý nói, sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Bọn họ tuy rằng không có chút kiến thức gì về lòng già của heo, nhưng đại khái cũng biết được nó nằm ở vị trí nào trên người con heo. Từ trước đến giờ, lòng là bộ phận rẻ tiền nhất của con heo, trừ những người nghèo không mua nổi thịt, nhưng muốn nếm thử mùi vị của nước thịt ra, những người có chút tiền đều sẽ không mua bộ phận này của heo.
Cái bộ phận này, nghe là thấy buồn nôn.
“Để ta thử xem.”
Vương Ý cũng không thích lòng già của heo. Cái thứ đồ ăn này, lúc hắn còn rất nhỏ đã từng ăn qua, sau này trong nhà giàu có hơn, những thứ này cũng không còn được dọn lên bàn ăn.
Hắn chỉ nhớ mang máng, lòng già heo có vị tanh hôi, không phải thứ tốt có thể cho vào miệng.
Nhưng nhìn Huyện lệnh có ý muốn nếm thử, lại có chút do dự, Vương ý nghĩ, dù thế nào hắn cũng nên làm con chốt thí, thay vị quan phụ mẫu Vinh Tín này, thử trước hương vị của món lòng già heo xem sao.
“Cái này thật sự là lòng già heo sao?”
Đây là món lòng già heo xào. Trước khi xào, chiên sơ lòng heo với chảo dầu. Cho nên bên ngoài giòn xốp, mà bên trong vẫn dẻo dai, thơm nồng vị dầu. Hơn nữa, sau đó còn xào cay tê lưỡi, thêm một ít nước sốt ngọt, càng nhai càng ngon, khiến người ta không nỡ nuốt. Nói thẳng ra, đây chính là một loại mỹ vị.
Vương Ý cảm nhận được hương vị kì diệu trong khoang miệng truyền đến, sợ đến ngây người. Rốt cuộc là do hắn đã sai lầm, hay từ lúc hắn trưởng thành đến nay, lòng già heo đã đổi vị, cái thứ ăn ngon như vậy, sao có thể là lòng già heo?
Nhìn vẻ mặt của hắn, sau đó lại thấy hắn hướng đũa tiếp tục gắp món ăn đó, mọi người cũng đoán được, loại nguyên liệu rẻ tiền này nấu được món ăn cũng không quá tệ, thậm chí là có chút mỹ vị.
Nhưng ngại với nguyên liệu làm ra nó, nên có nhiều người như cũ vẫn không dám nếm thử hương vị. Chẳng qua, Vinh Tín là nam nhân coi thức ăn là trên hết, nhịn không được, vươn đũa gắp, muốn thử xem hương vị của món này.
Vừa cho miếng lòng heo vào miệng, Vinh Tín liền ngừng thở. Dù sao cái kia cũng là lòng heo, bên trong từng chứa thứ gì, chỉ cần nghĩ tới cũng đủ khiến người ta cảm thấy buồn nôn. Mặc dù Vinh Tín biết, nếu Thiện gia đã dám đem món này lên thì có nghĩa họ đã tẩy rửa phần lòng này sạch sẽ, nhưng bóng ma trong lòng không thể dễ dàng bị tiêu trừ như thế.
Lúc này hắn liền có chút hối hận, vì cái gì mà trong lúc nhất thời lại muốn ăn món này cơ chứ.
Nhưng bây giờ hắn đã đâm lao thì phải theo lao, sự tu dưỡng của hắn không cho phép hắn ngay trước mặt nhiều người như vậy, đem miếng lòng heo trong miệng nhổ ra, chỉ có thể chuẩn bị tâm lý, căng da đầu mà nhai.
Theo hàm răng nhai nuốt, cái trán bị hắn vô thức nhíu chặt cũng bắt đầu thả lỏng, gương mặt hiện lên ý cười, vui vẻ.
Hương vị của món lòng già heo này, quả là trước giờ Vinh Tín chưa từng nếm qua một hương vị ngon như thế.
Thứ nhất, nó không giống bất cứ món thịt nào mà trước đây hắn từng ăn. Mỡ trong lòng già heo đặc biệt thơm béo, lòng được xử lý sạch sẽ, trừ hương vị của chính nó với mùi thơm của gia vị, không có lấy một cái mùi kì lạ gì như Vinh Tín tưởng tượng trước đó.
Vì món ngon trước mặt, mọi thứ đều có thể bỏ qua. Lúc này, Vinh Tín đã sớm quên mất lòng già là cái bộ phận nào trong cơ thể của heo, liền giống như Vương Ý, nhanh chóng gắp lia lịa món lòng già heo.
Nhìn thấy hắn yêu thích món ngon này đến như vậy, những hương thân vốn dĩ còn có chút do dự, một lúc sau cũng bắt đầu hạ đũa gắp.
Cái này thật sự là lòng già heo?
Ngoại trừ một số nữ quyến không vượt qua được bóng ma trong lòng mình để nếm thử món lòng già heo này, những khách nhân sau khi nếm thử hương vị của lòng già heo đều bị nó thuyết phục.
“Những quý nhân đó cũng thật kì lạ, lòng già của heo mà cũng có thể ăn ngon như vậy?”
Không dám lầm bầm trước mặt những vị khách quý kia, những phụ nhân đến giúp Thiện gia, một bên vừa rửa nguyên liệu trong tay, một bên vừa khua môi múa mép hồi tưởng lại cảnh tượng bưng thức ăn lên.
Vốn dĩ khi nhìn thực đơn hôm nay của Thiện gia, trong đó có cả món lòng ruột heo rẻ tiền, bọn họ thực sự sợ hãi. Dù sao kia cũng là thứ dơ bẩn, nếu không phải vì không thể mua nổi thịt, thì chẳng ai nguyện ý ăn nó. Trong ấn tượng của người nông thôn thì lòng heo không phải là thứ có thể mang ra chiêu đãi.
Chẳng qua, loại ấn tượng cố hữu từ khi mới sinh ra này, cũng có chút quan hệ với phương pháp chế biến lòng heo của đa số mọi người.
Thứ nhất, trên cơ bản, những người mua lòng heo đều là người nghèo, điều này cũng có nghĩa là họ không có nhiều gia vị. Trên cơ sở không biết cách xử lý lòng heo như thế nào, cũng không có nhiều gia vị để phụ trợ, có thể làm ra mùi vị như thế nào, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.
Bởi vậy, nhìn những quý nhân đó ăn lòng heo một cách ngon lành, những phụ nhân đến phụ giúp không thể lý giải được, vì sao đều là lòng heo, mà người Thiện gia có thể làm ra đủ màu sắc như thế?
“Các ngươi khoan hãy nói. Lúc nãy ta vừa vào bếp, thấy có miếng lòng heo còn dư ra, không được dọn, nên đã ăn thử một miếng. Hương vị kia, so với thịt còn ngon hơn nha. Chỉ tiếc lúc nãy khi Thiện tẩu tử nấu, ta không để ý thấy, nếu không lúc về nhà, ta cũng sẽ làm một nồi cho con cháu của mình ăn.”
Trong đám người, chỉ có một phụ nhân được nếm thử hương vị món lòng già heo mà Tưởng bà tử làm, liếm liếm miệng, đến tận bây giờ vẫn còn lại chút dư vị của miếng lòng heo kia.
Lòng già heo giá rẻ bèo, ở chỗ mấy đồ tể đa số đều là được cho thêm, nếu mà muốn mua, 10 quan là có thể mua 1 bộ lòng heo. Cũng cùng cái giá đó, lại không thể mua được bao nhiêu thịt, không đủ để người trong nhà nhét kẽ răng.
Phụ nhân đó cũng hiểu rõ tay nghề nấu nướng của mình. Trước kia không phải chưa từng mua lòng heo về, nhưng người trong nhà đều không thích ăn, chỉ vì lúc đó trong nhà khó có thể mua được thịt, nên mới cố mà ăn hết thôi.
“Cái đó không phải là đơn giản à, ngươi cứ đến hỏi Thiện tẩu tử không phải là được sao.”
Một phụ nhân khác không cho là đúng, hướng nàng nói. Lòng heo thì có thể ăn ngon tới mức nào chứ? Có điều, bởi vì đối phương phóng đại quá mức, hơn nữa, các quý nhân kia đều bộc lộ sự yêu thích món ăn đó, nên phụ nhân này cũng không khỏi có chút tò mò, muốn nếm thử hương vị của món ăn kia.
“Cũng không thể nói như vậy. Ngươi không nhìn thấy, hôm nay các quý nhân đó đến đây đều là vì tay nghề của Thiện tẩu tử sao? Người ta dùng nghề này để kiếm tiền, làm sao có thể tùy tiện đem công thức chỉ dạy cho ngươi chứ? Nếu mọi chuyện mà đơn giản như thế, thì những đại sư phụ nấu ăn ở trấn trên, huyện thành đã thu phí, nhận đồ đệ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận