Nông Gia Lạc
Chương 119: Món Ăn Tầm Thường
“Phải rồi, đều tại ta bị ai đâu che mờ mắt!”
Lúc trước, Thiện Tuấn Hải chính là người đã nói Tưởng bà tử làm những món ăn kèm bình dân đem đến biệt phủ cho Vinh Tín. Chẳng qua, lúc này, hắn bị yến tiệc mê hoặc che mờ hai mắt, chỉ toàn nghĩ đến những món ăn kinh diễm, quý giá, còn những món ăn bình thường ở nông thôn, đều khó bày biện nơi trang nhã. Cũng chính hắn đã quên, đối với những quý nhân đó mà nói, những thức ăn rất đỗi bình thường đối với nhà hắn, nhưng có lẽ bọn họ lại chưa từng nếm qua, sẽ khiến bọn họ cảm thấy mới lạ.
Giả dụ như bánh bao không nhân làm từ bột bắp, quý nhân chắc chắn không xa lạ gì, nhưng bột bắp nhà hắn thì không giống vậy, bởi vì một vài lý do mà thức ăn Thiện gia đều ngon hơn gấp bội lần. Hiện tại, bột bắp trong nhà được xay ít nhất 3 lần, khiến bột rất mịn màng, lại bởi vì bắp trong nhà đều được tưới bởi loại phân bón tốt nhất, hương thơm vô cùng đặc biệt, khi làm thành bánh bao, hương vị càng thêm ngào ngạt, hoàn toàn không thua kém với bánh bao trắng. Đối với những quý nhân, từ trước đến giờ, chưa từng nếm qua những thứ mà chỉ có lớp dưới cùng xã hội mới ăn, đảm bảo sẽ là hương vị đặc biệt.
Từ một suy ra ba, dựa trên ý tưởng này, có thể nghĩ đến rất nhiều món ngon.
Đương nhiên, cũng không thể bày ra toàn bộ bằng những món này, cũng phải lưu ý đến những món ăn chính, được nấu bằng nguyên liệu thơm ngon mà chỉ nhà mình có, khiến những quý nhân đó chỉ cần nghĩ đến thôi cũng sẽ khen không dứt lời.
Trừ những món đó, cũng cần phải bày ra những món điểm tâm mà con gái nghĩ ra.
Sau khi thống nhất hết mọi thứ linh tinh vụn vặt, thực đơn của yến tiệc cũng đã gần như hoàn thành.
“Bằng không, tại sao lại bảo Phúc Bảo của chúng ta thông minh chứ.”
Tưởng bà tử nhìn thực đơn trong tay, khích lệ cháu gái không ngừng, “Ngày mai con đi tìm Khôn Tử, để hắn xem thử thực đơn này thế nào.”
Tưởng bà tử bảo Thiện Tuấn Hải chép lại một bản thực đơn. Nghiêm Khôn đã nhiều năm cung cấp thịt heo cho những phủ đệ và tiệm ăn ở huyện thành, những thứ mà các quý nhân huyện thành yêu thích, hắn sẽ hiểu rõ hơn so với bọn họ. Không chừng sau khi hắn xem qua, còn có thể bổ sung thêm vài món, đưa ra những kiến nghị không tồi.
“Con biết rồi nương. À phải rồi nương, con thấy lứa gà vịt đầu tiên ở chuồng trại cũng đã lớn, buổi tối chỉ có con với cha trông coi cũng không hề dễ dàng, nên con muốn tìm vài huynh đệ trước đây tới trông nom. Với lại, đợi đến lúc những quý nhân đó biết gà vịt nhà chúng ta ngon, từng đám nối nhau đặt hàng, chỉ có mình Khôn tử mổ thịt thì cũng không xuể.”
Bởi vì không thể tiếp tục nghề kiếm sống trước kia nữa, cho nên những bằng hữu mà Thiện Tuấn Hải giao hảo có chút khó khăn trong việc kiếm kế sinh nhai, dù sao không phải ai cũng có thể tốt số như hắn, về nhà là đã có sẵn gia sản để thừa kế.
Trong lòng Thiện Tuấn Hải cũng chẳng cảm thấy vui vẻ gì, cho nên hắn nghĩ, dù sao thì mình cũng phải thuê người, chi bằng tìm những bằng hữu đáng tin cậy. Ít nhất, họ là những huynh đệ mình hiểu tận gốc rễ, có một số việc, giao cho họ yên tâm hơn nhiều so với giao cho người lạ.
“Những việc này, con cứ liệu mà làm.”
Đây cũng không phải yêu cầu gì quá đáng, Tưởng bà tử không cần suy nghĩ, liền đáp ứng.
“Cha, ngày mai người lên trấn trên phải không ạ? Con cũng muốn đi với người, lâu lắm rồi con chưa gặp ca ca.”
Thời đại này quá khắc nghiệt với nữ nhân, Tưởng bà tử đối với cháu trai, cháu gái như vậy đã là quá tốt. Con gái chưa xuất giá cùng với những nàng dâu xuất giá chưa lâu, đều không thể tùy ý ra ngoài. Trong 6 năm Phúc Bảo ở thế giới này, số lần cùng người lớn trong nhà lên trấn trên huyện thành chỉ đếm trên đầu ngón tay.
“Đúng là lâu rồi Phúc Đức chưa về nhà. Lão tam, ngày mai con đưa Phúc Bảo lên trấn trên đi, sẵn tiện mang ít đồ cho Phúc Đức với Phúc Tài.”
Tưởng bà tử đau lòng nhìn cháu gái vừa bị kinh sợ, chỉ cần nàng muốn, bà đều đáp ứng. Đương nhiên, chẳng qua là do cháu gái chỉ mới 6 tuổi, đợi vài năm nữa, đến khi cháu gái đến tuổi cập kê, bà sẽ không dễ dàng để cháu gái ra ngoài.
“Còn có Sơn Sinh ca của con nữa. Nghe Khôn Tử thúc của con nói, trong khoảng thời gian này, thằng bé gầy đi không ít. Đến thị trấn, cũng đừng quên đến thăm Sơn Sinh ca của con nha.”
Tưởng bà tử nghĩ, khi cháu gái lớn, thường xuyên gặp mặt nam nhân bên ngoài sẽ không tốt cho thanh danh của nàng. Điều này đối với đứa nhỏ Nghiêm Sơn Sinh mà bà coi như cháu rể cũng không có gì tốt. Bởi vậy, bà liền cân nhắc, để hai đứa gần gũi nhau từ khi Phúc Bảo còn nhỏ, bồi dưỡng tình cảm nhiều một chút, so với việc nghe lời cha mẹ hay người mai mối mà nói, cái tình cảm thanh mai trúc mã này còn sâu đậm hơn nhiều.
Điểm này, cứ nhìn vợ chồng lão tam thì rõ.
“Được ạ, con cũng nhớ Sơn Sinh ca ca.”
Phúc Bảo ngoan ngoãn gật đầu, bởi vì chuyện bầy khỉ lúc trước mà mấy ngày nay, người trong nhà không cho nàng đến phía dưới chân núi. Nhưng mà không được, đêm đầu tiên khi về tới nhà, Phúc Bảo liền nhận ra, Thịt ba Chỉ yêu quý của nàng đã bị bỏ lại trên núi rồi.
Sau này lại bị người nhà kèm cặp, nàng có đến chân núi hai lần nhưng không đến được chỗ cánh rừng, miễn bàn tới chuyện tìm Thịt Ba Chỉ.
Phúc Bảo nghĩ tới trước đây Nghiêm Sơn Sinh từng lộ ra tay nghề săn thú, thầm nghĩ, không biết có thể tìm đối phương thỉnh giáo một chút về phương pháp tìm sóc lạc hay không.
“Nương !”
Chỉ cần nghĩ đến con trai là được rồi, như thế nào mà bây giờ nương của hắn lại theo phe của tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia rồi? Thiện Tuấn Hải có chút không vui, hắn có thể không mang con gái đi huyện thành không?
Kế hoạch không được như dự tính. Vốn dĩ sáng hôm sau, Thiện Tuấn Hải muốn mang theo con gái lên trấn trên, đáng tiếc nửa đêm mưa to tầm tã, con đường nhỏ ở thôn trở nên lầy lội, hơn nữa trong nhà lại không có áo mưa trẻ con cho Phúc Bảo, cho nên Thiện Tuấn Hải chỉ có thể đi một mình.
Trái lại, tâm tình của hắn lại rất thoải mái, cảm thấy ông trời cũng có cùng suy nghĩ như hắn, không muốn thấy cục cưng ngoan ngoãn của nhà hắn bị người ta dòm ngó quá sớm.
Mà trận mưa này lại kéo dài những mười ngày. Người trong thôn vội vàng đào mương máng để thoát nước. Người Thiện gia cũng lo sợ mưa to mấy ngày liền sẽ ảnh hưởng đến chuồng trại vừa mới xây dựng, cũng như sẽ làm chậm trễ thời gian tổ chức tiệc.
Cũng may ông trời vẫn còn thương tình, hai ngày trước khi buổi tiệc diễn ra, trời cũng ngớt mưa. Mà hai ngày nắng này vừa đủ để làm ráo nước, đất bùn bị phơi khô, cứng lại, không gây ảnh hưởng đến việc đi lại của những quý nhân đó.
Phúc Bảo có chút lo lắng cho Thịt Ba Chỉ trên núi, cũng may Thịt Ba Chỉ vốn là động vật hoang dã trên núi, chỉ cần không gặp thiên địch, nó sẽ vẫn sống tốt ở trong một hốc nào đó trên núi, có lẽ còn có thể gặp được bầy đàn của mình. Nàng không thể lên núi được, nên chỉ có thể an ủi mình như vậy. Đợi đến khi người trong nhà buông lỏng việc trông chừng nàng, nàng sẽ lại lên núi tìm nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận