Nông Gia Lạc
Chương 186: Hoạn Nạn Thấu Chân Tình
Loại người như bọn hắn chính là dạng không thèm nói tới nghĩa khí, gặp phải nguy nan, liền nghĩ tới việc bỏ chạy. Cả đám người bọn họ, không ai nghĩ tới việc cứu huynh đệ của mình đang bị thương từ dưới hố lên.
“A !”
Thuận Tam vừa dứt lời, lại có thêm một đám người trúng chiêu. Những kẻ này đang chạy về phía bức tường băng chỗ cửa thôn, vừa chạy qua trụ gỗ chỗ cửa, không biết đụng phải cơ quan gì, một cái lưới rất lớn được thu lên, bốn nam nhân bên cạnh Trụ Tử bị lưới tóm gọn, treo lơ lửng giữa không trung.
Người bị nhốt bên trong loay hoay cầm lưỡi liềm, rìu muốn cắt lưới, nhưng vì không có điểm tựa cũng như quá mức hoảng loạn, nên không cẩn thận làm người bên cạnh bị thương. Lưới còn chưa bị cắt thì người bên trong đã bị thương khắp nơi.
“Mẹ nó! Là kẻ nào? Lăn hết ra đây cho ông mày!”
Lúc này, đám người Thuận Tam chỉ đứng yên một chỗ, không dám rời đi, sợ chỉ cần chuyển động, lại đụng phải cơ quan kì lạ nào đó.
Sĩ khí của đám người Thuận Tam đã tiêu tan gần hết, sức chiến đấu của bọn chúng đã mất đi hơn phân nửa. Vốn dĩ, thôn dân và đám lưu dân được Thiện Tuấn Hải gọi trở về còn đang ẩn nấp mai phục, lúc này lại chạy ra từ bốn phương tám hướng, ỷ vào người đông, thế mạnh, cứ hai ba người vây lấy một tên, hai bên hỗn chiến một trận.
Cuối cùng, đám người Thuận Tam đều bị khống chế. Mặc dù nam nhân trong thôn cũng có ít nhiều bị thương, nhưng may mắn không có người phải bỏ mạng.
Nhưng nhìn đám phỉ tặc bị bên mình khống chế, chẳng ai rảnh lo lắng đến thương tích của bản thân nữa. Sự quyết liệt bảo vệ quê nhà, bảo vệ vợ con, khiến những nam nhân đó khí huyết sôi trào, hận không thể đạp đám người Thuận Tam đó thêm vài cái.
“Các ngươi tha cho ta đi mà! Thật sự là vì đói quá, không chịu nổi, nên chúng ta mới đến xin lương thực. Là, là người nhà của quán mỳ ở trấn trên bảo chúng ta tới đây. Chúng ta, chúng ta, thực sự không biết gì cả.”
Thuận Tam là kẻ biết co biết duỗi, lần này hắn vấp ngã, nếu hắn may mắn thoát được, đợi đến khi hắn ngóc đầu trở lại, hắn sẽ giết chết hết cái thôn này rửa hận.
“Ngậm cái miệng chó của ngươi lại.”
Một thôn dân không biết đã cất giấu phân dê từ lúc nào, lấy ra một nắm, nhét vào miệng Thuận Tam, sau đó hung hăng đạp vào nam nhân đang bị chói như cây chả giò.
“Những người này nên xử lý như thế nào đều không phải do chúng ta quyết định. Trước tiên cứ nhốt lại, không cho ăn uống gì hết. Có thể đợi được đến lúc người trên huyện đến hay không, thì phải xem mệnh của họ thế nào.”
Thiện Tuấn Hải nghe Thuận Tam nói, ánh mắt chợt lóe lên, nhưng vì trước mặt mọi người, nên hắn không truy hỏi đến cùng, không muốn để người ngoài bàn tán việc trong nhà.
“Cứ theo lời ngươi nói mà làm.”
Tất cả thôn dân đều đồng tình với biện pháp của Thiện Tuấn Hải. Dù sao, bọn họ cũng chỉ là những người nông dân chất phác, bảo bọn họ giết người, chưa chắc bọn họ có thể làm, còn không bằng để bọn chúng bị bỏ đói, bị đông lạnh, những kẻ này trên người đều có thương tích, đủ để chúng phải nếm đau khổ từ từ chịu đựng qua ngày, làm như vậy cũng sẽ không vấy bẩn tay mình.
“Ô ô !”
Đám người Thuận Tam nghe bọn họ nói xong, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, nhưng không ai cho bọn chúng cơ hội lên tiếng. Một đám bị khiêng lên, ném vào một cái chuồng gần cửa thôn, sau đó khóa chuồng lại, đợi qua mấy ngày tết, sẽ nghĩ xem nên xử lý bọn chúng thế nào.
“Đám người Thuận Tam này tàn ác không ai bằng, không thể để bọn chúng chạy thoát.”
Lưu dân thấy đám người hung ác cứ thế mà bị người thôn Bình Liễu xử lý, cảm giác như đang nằm mơ, có chút không chân thật, tảng đá lớn trong lòng buông xuống. Những lưu dân đó cũng ngại ở lại trong thôn, nên gọi người già, phụ nữ và con nít nhà mình mau chóng quay về miếu hoang.
“Ngày hôm nay còn phải cảm tạ các ngươi kịp thời thông báo cho chúng ta tin tức này, nếu không, mỗi nhà đều lo chuẩn bị cơm tất niên, cho dù có thể chế phục được đám người Thuận Tam, thì cũng sẽ không dễ dàng như vừa rồi. Hôm nay đã là 30 giao thừa, mọi người cũng đừng quay về nữa, ở lại cùng chúng tôi, ăn bữa cơm tất niên đi.”
Giời phút này, Thiện Tuấn Hải đã hoàn toàn xem đám lưu dân như người một nhà, không còn chút nghi ngờ gì với bọn họ nữa.
“Đúng vậy, đừng quay về nữa. Ta thấy không bằng mang bàn tròn ở từ đường ra, mỗi nhà đều mang thức ăn của nhà mình tới, chúng ta cùng nhau ăn tết cho đông vui.”
Đều vì bảo vệ quê nhà mà cùng nhau chiến đấu, nam nhân trong thôn đã sớm buông bỏ hết những khúc mắc ngày xưa, nhìn những người đã từng là kẻ địch như huynh đệ thân thiết.
Vừa lúc lại là đêm 30, ngày vui như vậy, quyết định bỏ qua bước trao đổi thức ăn, đem món ăn trong nhà ra để chung một chỗ, mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ, thoải mái.
“Để thể hiện thành ý, ta liền mổ hai con dê, chúng ta sẽ nướng nguyên con ăn.”
Thiện Tuấn Hải là người đề nghị giữ lưu dân lại trong thôn ăn bữa cơm tất niên, thế nên, vô cùng hào phóng, tự nguyện đóng góp dê trong nhà mình. Thôn dân nghĩ tới mùi vị thịt dê của Thiện gia, liền hoan hô, vây chặt Thiện Tuấn Hải và nạn dân, sau đó cùng nhau đi về phía từ đường. Những nữ nhân nãy giờ vẫn luôn lo lắng, hoảng sợ, canh giữ trong từ đường, thỉnh lại nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy mọi người đều bình an trở về, vô cùng kích động, vui mừng chạy ra ngoài.
Nương tử ôm phu quân, hài tử ôm phụ thân, trưởng bối ôm vãn bối, không kể là lưu dân hay thôn dân, mọi người đều vui sướng.
Phúc Bảo nhịn không được mà ôm lấy Nghiêm Sơn Sinh, cảm nhận được nhịp đập loạn xạ của trái tim, rồi nhanh chóng buông tay, ngẩng đầu nhìn chàng trai ngốc nghếch vẫn đang nhìn mình đến sửng sốt, sau đó chạy về phía cha cùng ca ca vừa bình an quay về.
Chuyện này phát sinh quá đột ngột, hơn nữa tình trạng lại hỗn loạn, trừ hai người trong cuộc ra, không ai chú ý tới cái ôm vừa rồi.
Nghiêm Sơn Sinh ngây ngốc nhìn Bảo Nhi yêu dấu đã chạy đến bên cạnh Thiện Tuấn Hải, hồi tưởng cảm giác mềm mại ấm áp vừa rồi.
Phúc Bảo đây là… Ôm nhầm người?
Cùng chung hoạn nạn là cách tốt nhất để thúc đẩy quan hệ gần gũi. Sau khi cùng nhau chống lại kẻ địch và cùng nhau ăn bữa cơm tất niên, không khí trong thôn vô cùng hài hào. Những gia đình ngày xưa có chút thù hận, thì trong buổi tối giao thừa 30 này cũng đã bỏ qua thù hận, quan hệ lại lần nữa tiến triển.
Những lưu dân ở miếu hoang cũng được người trong thôn tiếp nhận, trong thôn không có đủ nhà trống để cho bọn họ ở, mọi người liền cùng nhau sửa chữa lại miếu hoang, tranh thủ biến nơi dột nát này trở thành nơi có thể che mưa chắn gió thật tốt cho bọn họ.
Khi các nam nhân lưu dân vào thôn đào hầm băng, cũng được phép mang theo mấy đứa nhỏ để chơi cùng với đám trẻ trong thôn. Vài người hào phóng cũng không keo kiệt chút đồ ăn vặt với con nít, thỉnh thoảng lại cho mấy đứa nhỏ gầy yếu một củ khoai lang đỏ.
Điều này cũng coi như giúp lưu dân có chỗ đứng vững chắc ở thôn Bình Liễu.
Nhưng hiển nhiên, đối với Thiện gia, những ảnh hưởng sau khi đám phỉ tặc kia xông vào thôn vẫn còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận