Nông Gia Lạc
Chương 196: Hiến Lương
Người Thiện gia dập đầu 3 cái thật mạnh, sau đó, Thiện lão gia mới tiến lên, khom người, cúi đầu, cung kính tiếp nhận phong thánh chỉ từ trong tay thái giám.
Một phong thánh chỉ này không chỉ làm kinh động người thôn Bình Liễu, những người dân tin tức linh thông ở huyện thành và các huyện, trấn lân cận, cũng biết được việc Thiện gia được hoàng thượng chỉ đích danh khen thưởng, từng kẻ đều đỏ mắt ghen tị.
Vương Ý là người có đầu óc linh hoạt, chỉ cần liếc mắt một cái, liền biết thâm ý phía sau của hoàng thượng, không chút nghĩ ngợi, lấy hết số lương thực mà trong nhà có thể đưa ra xếp gọn gàng, ngay ngắn, nhân lúc mọi người còn chưa có phản ứng thì mua thêm một đợt lương thực với giá cao, sau đó, đến trao hơn vạn cân lương thực kia cho Vinh Tín, trước mặt vị thái giám truyền chỉ trước khi hắn hồi kinh.
Theo sau hắn, còn vài đám người tốp 3 tốp 5, nhưng những người đó chỉ có thể đưa ra số lương thực có hạn, không ai có số lượng nhiều như Vương Ý.
Nửa tháng sau, kinh thành lại đưa tới thêm vài đạo thánh chỉ, người quyên góp lương thực nhiều nhất - Vương Ý, ngoài việc được ban thưởng hoàng kim và ngọc như ý giống Thiện gia, còn được nhận một ân huệ mà rất nhiều thương hộ đều mơ ước, đó chính là chấp thuận cho đời sau của Vương gia được tham gia khoa khảo.
Theo luật pháp của Tấn triều, thương hộ không được phép tham gia khoa cử, rất nhiều phú hộ cho dù vàng bạc chất cao như núi, nhưng địa vị vẫn như cũ không thể bằng người làm quan. Cũng vì xuất thân từ thương hộ mà chuyện ăn mặc, đi, ở có rất nhiều hạn chế, trong đó, có cả việc không thể tham gia khoa cử, nhằm hạn chế thương hộ dùng tiền bạc để thăng tiến vào triều đình.
Vương gia khác Thiện gia, Thiện gia kiếm tiền nhờ buôn bán heo dê, gà vịt nhưng vẫn thuộc về nông tịch, còn Vương gia lại buôn bán lớn, trong nhà có vài thương thuyền vận chuyển hàng vào nam ra bắc, sản nghiệp của nhà hắn, mặc dù ở Thanh Châu được coi là xếp chiếu trên, nhưng dưới mí mắt của người khác, dù hắn đã suy nghĩ rất nhiều cách, vẫn không thể để con cháu Vương phủ có thể tham gia khoa khảo.
Có thể nói, lần dâng lương thực này của Vương Ý, so với Thiện gia, còn đáng giá hơn nhiều.
Với việc tốt này, hắn thành công chạm vào nỗi khổ tâm của rất nhiều thương hộ, tin tức này nhanh chóng truyền đi, không chỉ có ở trong Thanh Châu, mà chỉ cần những thương hộ hiểu được nội tình bên trong, đều tận dụng hết khả năng của mình để thu mua lương thực từ nơi khác, sau đó lấy danh nghĩa quyên góp cho triều đình cứu tế nạn dân, mong muốn được như Vương gia, giúp tiểu bối trong nhà có được cơ hội tham gia khoa khảo.
Dễ như trở bàn tay, chuyện lương thực cứ như vậy liền được giải quyết, triều đình chỉ cần ban thưởng một chút không đáng kể, kèm với cơ hội khoa khảo cho con cháu thương hộ, không tốn một binh một tốt. Mà những thương hộ quyên góp lương thực để đổi lấy cơ hội, lại càng mang ơn hoàng đế.
Là người đưa ra một cái ý kiến hay như vậy, Vinh Ưng thuận lợi để lại ấn tượng trước hoàng đế Tông Khánh.
“Phú Quý, nói xem ở Thanh Châu ngươi đã nghe thấy, nhìn thấy những gì.”
Trong điện Thanh Chính, một lão nhân tóc bạc đang ngồi trên long ỷ, vừa phê duyệt tấu chương, vừa hỏi thái giám bên cạnh.
“Sao trẫm lại cảm thấy, ngươi đi Thanh Châu một chuyến, người lại béo lên 3 vòng rồi. Nếu trẫm nhớ không lầm, Thiện gia mà trẫm sai ngươi đi truyền chỉ nổi danh với thịt heo và dê, theo lời đồn, hương vị thịt heo của Thiện gia ngon hơn cả thịt heo đen của dị vực. Nhìn bộ dạng của ngươi, lời đồn này có lẽ không sai nhỉ?”
Trên người Tông Khánh Đế không có quá nhiều khí thế uy nghi áp bức, giống như lúc này, khi ông mặc thường phục, nhìn qua chỉ giống như một lão nhân bình thường của một gia đình giàu có, hòa ái, dễ gần.
Thái giám hầu hạ bên cạnh biết rõ tính tình của lão hoàng đế, cũng biết hoàng thượng cũng không phải loại chủ tử bạo ngược thích tùy ý trừng phạt hạ nhân, cho nên những lúc ở chung, cũng có một chút thân cận.
“Quả đúng là bị bệ hạ đoán trúng, ở Thanh Châu, nô tài thật sự là đã ăn ngon tới mức nghiện miệng.”
Nếu người Thiện gia ở đây thì có thể nhận ra, vị công công đang đứng bên cạnh hầu hạ Tông Khánh Đế chính là công công đến truyền chỉ. Chắc hẳn cũng có không ai có thể nghĩ đến, Tông Khánh Đế sẽ phái đại thái giám tâm phúc của mình đến truyền một đạo thánh chỉ không mấy quan trọng như vậy.
“Ồ?”
Vốn dĩ lời nói vừa rồi của Tông Khánh Đế chỉ là đùa vui. Đại thái giám Phú Quý này đã hầu hạ bên cạnh ông từ lúc vừa mới đăng cơ, làm bạn với ông cũng đã hơn 30 năm. Tay nghề của Ngự Thiện phòng có cái nào mà hắn chưa từng nếm qua, thậm chí, ngay cả những món ăn quý và lạ, phi tần hậu cung chưa chắc đã có phần, nhưng Phú Quý cũng có thể nhờ ân chủ tử là ông mà được ăn mấy miếng. Dưới tình huống như thế, mà đối phương còn có thể khen mỹ thực Thanh Châu.
Vì thế, Tông Khánh Đế vô cùng tò mò.
“Đào xong cái hầm băng cuối cùng này, chúng ta sẽ cùng nhau quay về quê.”
Việc cứu tế của triều đình khiến cuộc sống của bá tánh dần đi vào quỹ đạo, những lưu dân ở miếu hoang cũng phải theo binh lính trở về quê hương của mình.
Đối với những lưu dân này mà nói, tuy trong lúc khó khăn, thôn dân thôn Bình Liễu đã giúp đỡ, cho bọn họ một ơn cứu mạng, nhưng quê hương chung quy vẫn là quê hương. Đất đai, nhà ở của bọn họ đều ở nơi đó, mộ phần tổ tiên của bọn họ cũng ở đó. Bây giờ, lương thực triều đình cứu tế đã đến rồi, thiên tai cũng đã giảm xuống, đương nhiên bọn họ phải quay về dọn dẹp nhà cửa, chỉnh đốn vườn tược bị hư hại của nhà mình.
Người trong thôn cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng sau mấy tháng ở chung, tự nhiên lúc này lại đột ngột tách ra, ít nhiều gì cũng có chút luyến tiếc.
“Về đi, về đi, sống cho thật tốt, chúng ta đừng có gặp lại nữa.”
Một ông lão ngồi trên ghế gỗ, thở dài, sau đó cười nói.
Đối với bọn họ mà nói, cả đời này, đoán chừng có thể ra khỏi thôn, thì nơi xa nhất mà bọn họ đi chính là trấn trên hoặc là nội thành. Nếu có một ngày bọn họ lại gặp nhau, chỉ có thể là vì bên kia lại gặp thiên tai lần nữa, không thể không rời xa quê hương để chạy nạn.
Cho nên ông lão mới nói ‘đừng gặp lại’, mọi người bình an, yên ổn, đó mới là tốt nhất.
Những phụ nhân dễ mềm lòng thì lau nước mắt, lần từ biệt này, thật sự chính là vĩnh viễn.
“Nãi, con có chuyện muốn nói với người.” Thiện Phúc Tài có chút ngượng ngùng, tìm gặp nãi nãi, hắn có chuyện muốn nói nhưng hình như rất khó mở miệng, lôi lôi kéo kéo nửa ngày, cuối cùng vẫn chưa nói được rốt cuộc hắn muốn nói cái gì.
Gần đây, Tưởng bà tử ngày càng bận rộn, bởi vì thời tiết dần chuyển tốt, tiệm ăn Thiện gia đã lâu không mở cửa nay lại đông khách. Có lẽ vì một thời gian dài không được ăn món ăn của Thiện gia, lúc này chuyện làm ăn của tiệm so với lúc mới khai trương còn muốn hưng thịnh hơn.
Mà bên phía trang trại chăn nuôi, bão tuyết đã làm chết không ít heo, dê, gà, vịt. Lúc này, hơn một nửa số chuồng đều để trống, bà còn phải đi khắp nơi mua heo, dê, gà, vịt con về, lấp đầy những cái chuồng trống đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận