Nông Gia Lạc

Chương 179: Giúp Đỡ

“Lão tam, thật sự không thể cho những người già và đứa nhỏ đó một chút bánh bao sao? Ta thấy bọn họ thực sự rất đáng thương.”
Một nam nhân có chút lớn tuổi giậm chân, xoa tay. Bọn chúng đều chỉ là những đứa trẻ con. Nghĩ tới mấy đứa nhỏ nhà mình, cùng thời điểm như thế này, bọn nhỏ vẫn còn có thể ăn kẹo, ăn thịt heo, thịt dê, hắn thật sự không đành lòng.
“Đợi thêm chút nữa.”
Thiện Tuấn Hải chép miệng, hắn cũng không phải loại người nhẫn tâm, nếu hắn nhẫn tâm, thì lúc trước đã không đề nghị những phụ nhân gia cảnh bần hàn ở thôn bên cạnh giúp đỡ dệt chiếu mành. Nhưng lúc này, hắn không thể vì mềm lòng, mà lấy tính mạng của già trẻ toàn thôn ra đùa giỡn.
Hắn không nhịn được có chút đau đầu. Lúc này, hắn thà rằng người tới là một đám cường đạo tâm tính hung ác, như vậy cũng sẽ không phải cảm thấy áy náy thế này.
“Ai dà !”
Mấy thanh niên, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thở dài.
“Tỷ tỷ, xin hãy thương xót, cho đệ ít đồ ăn đi.”
“Thím, cầu xin người, cho con ít đồ ăn đi.”
Hôm nay, đám người già và trẻ nhỏ kia lại tới xin, lại đúng lúc gặp được một ít nữ nhân trong thôn đang đi đưa cơm cho phu quân đang canh cổng, nuốt nước miếng, bọn nhỏ ghé sát người vào tường băng, không thèm để ý đến băng lạnh thấu xương đang dán vào da mặt và chân tay nứt nẻ của mình.
Từ xưa đến nay, nữ nhân vẫn luôn mềm lòng hơn nam nhân, nhìn những đứa nhỏ lưu dân chạy nạn, tuổi tác cũng cỡ con cái nhà mình, trong đó có mấy người liền không nhịn được mà lấy hai cái màn thầu từ hộp cơm ném sang bên ngoài.
“Cảm ơn thím, người sẽ được phù hộ.”
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Mấy đứa nhỏ nhanh tay đem màn thầu cất vào trong ngực, sau đó chạy nhanh tới, quỳ xuống dập đầu với những nữ nhân ném màn thầu kia.
Bọn họ cũng biết rõ, đây là số lương thực mà bọn họ có thể xin được, nên sau khi cảm kích xong cũng không ở lại, già trẻ, lớn bé dìu nhau rời đi.
Nhìn phản ứng của những người đó, nam nhân đang muốn trách cứ nương tử mình sao dễ mềm lòng cũng không thể nói nên lời. Bọn họ có thể trách cứ thiện tâm của nương tử mình sao? Muốn trách thì chỉ có thể trách ông trời, trách triều đình không chịu làm gì.
Sau khi những nữ nhân trong thôn cho lưu dân lương thực, tuần tra trong thôn càng thêm nghiêm ngặt. Nhưng những ngày tiếp theo, những người già và trẻ nhỏ đó vẫn theo lẽ thường xuất hiện bên ngoài thôn xin lương thực, ngoài ra, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn thấy bất kỳ nam nhân trai tráng nào xuất hiện bên ngoài thôn.
“Ta đã quan sát hơn 10 ngày, đám lưu dân kia đang ở tại một cái miếu hoang cách thôn không xa. Trong đó, có 20 thanh niên trai tráng. Người già, phụ nữ và trẻ em thì có hơn 40 người. Mỗi ngày, những nam nhân và nữ nhân cơ thể hơi khỏe mạnh trong đám bọn họ sẽ lên núi lột vỏ cây và cỏ dại, còn làm bẫy để bẫy động vật trên núi. Xem ra, đều là người thành thật.”
Mấy ngày nay, Thiện Tuấn Hải cũng không phải hoàn toàn nhàn rỗi. Lúc lưu dân bắt đầu tụ tập ngoài thôn, hắn và đám người Nghiêm Khôn thay phiên nhau chui qua bức tường băng, giám sát nhất cử nhất động của những lưu dân đó.
Trước mắt xem ra, đám người đó có lẽ vô hại với thôn, mà những người già và trẻ nhỏ trong số bọn họ cũng thật sự đáng thương.
Thiện Tuấn Hải nghĩ, đối với những lưu dân chạy nạn như vậy, bọn họ có thể áp dụng cách đối xử khác hay không.
“Mấy ngày nay ta luôn suy nghĩ, nếu lúc này, người gặp nạn là nhà chúng ta, chúng ta liệu có mong đợi rằng, sẽ có người giúp đỡ chúng ta trong lúc chúng ta gặp nguy nan hay không? Nếu lúc này, chúng ta không làm gì hết, thì làm sao có thể hy vọng lúc mình gặp nguy nan, sẽ có người đứng ra giúp đỡ chúng ta.”
Tưởng bà tử thở dài, lúc này, tâm ý của bà đã xác định rõ ràng.
Đám người Thiện Tuấn Sơn thực sự khinh thường lòng tốt của cha mẹ và lão tam, nhưng lương thực trong nhà cũng không phải của hắn, lúc này hắn còn đang ăn nhờ ở đậu, căn bản không có quyền phát biểu ý kiến.
Vương Xuân Hoa cũng có ý kiến riêng, nhưng mà với địa vị trong nhà của nàng, cha mẹ chồng đã ra quyết định, nàng làm sao có thể làm trò phản bác trước mặt phu quân khù khờ ngu ngốc của mình được chứ.
Trong lúc nhất thời, người Thiện gia ai cũng có tâm tư riêng, nhưng ngoài mặt thì tất cả mọi người đều đồng ý đề nghị của Tưởng bà tử.
“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cũng không thể không suy xét đến ý nghĩ của những người khác trong thôn, coi tiền như rác mà đưa lương thực cho bọn họ được.”
Thiện Tuấn Sơn suy nghĩ một lát, rồi mở miệng nói. Hiện tại, cha mẹ đang ở cùng lão tam, cho nên hắn không thể nhúng tay vào chuyện lương thực của bọn bọ được. Có điều, để hắn trơ mắt nhìn lương thực - với giá cả cao gấp 10 lần bình thường - được đưa không đến miệng nạn dân, hắn lại cảm thấy hụt hẫng.
Vương Xuân Hoa và Lữ Tú Cúc cũng có chung suy nghĩ như vậy. Nhà mẹ đẻ Vương Xuân Hoa không có nhiều lương thực, còn nhà mẹ đẻ Lữ Tú Cúc thì đã không thể liên lạc được từ sau khi bão tuyết đến, cũng không biết lúc này họ thế nào. Theo các nàng, trong nhà có lương thực thì đem đi giúp đỡ thông gia không phải là tốt hơn sao. Nhất là Vương Xuân Hoa, nàng tự nhận rằng lương thực trong nhà cũng có một phần của nàng, dựa vào cái gì mà lão thái thái lại lấy đồ của nàng để làm phước, tích đức cho bà ấy.
Lúc này, Thiện Tuấn Sơn lại nói trúng tim đen của các nàng, mặc dù không hùa theo, nhưng trên mặt lại thể hiện sự tán đồng.
Lời của Thiện Tuấn Sơn không phải không có lý. Sau khi nghe hắn nói xong, Thiện Tuấn Hải phải cân nhắc lại ý định muốn trợ giúp những nạn dân đó.
Rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể cứu tế được những nạn nhân đó, mà vẫn đảm bảo an toàn cho nhà mình? Phải làm thế nào mới có thể tránh khỏi những ý kiến của những người trong thôn?
“Bây giờ, tuyết bên ngoài lớn như vậy, nước sông đã đông lại thành băng rồi. Cha ơi, con muốn lúc vào mùa hè vẫn uống được chè đậu xanh và nước cam thảo ướp lạnh.” Khi tất cả mọi người đang rơi vào trầm tư, Phúc Bảo tròn xoe mắt, làm bộ vô tội nói.
“Hay là, nhà mình đào một cái hầm băng đi cha. Sau này, không cần phải đi huyện thành tìm người bán băng để mua băng nữa. Mùa hè, trong phòng nóng nực, chỉ cần mang đồ đựng băng lên là có thể mát mẻ ngay lập tức.” Đồ đựng băng trong lời của nàng, chính là một thứ dùng để đựng tảng băng, đặt ở trong phòng, dùng để hạ nhiệt độ tự nhiên, tương đương với điều hòa thời cổ đại.
Ở thời cổ đại, băng là thứ hàng xa xỉ, bởi vì không có phương pháp để chế tạo băng, khối băng được sử dụng vào mùa hạ chính là những khối băng được cất giữ vào mùa đông. Mà từ mùa đông sang mùa hè, mấy khối băng tự nhiên sẽ bị tan chảy, việc dự trữ băng cũng trở nên vô cùng khó khăn. Bởi vậy, ở thời cổ đại, chỉ có quan lại, quý tộc mới có thể dùng băng, bá tánh bình thường thỉnh thoảng mua một ly nước cam thảo ướp lạnh đã là sự hưởng thụ hiếm hoi.
Nhìn qua có vẻ Phúc Bảo chỉ tình cờ đưa ra một gợi ý, trên thực tế, nàng có thâm ý riêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận