Nông Gia Lạc

Chương 213: Bảo Bảo

“Còn chưa có thành thân, sao có thể gọi thông gia này, thông gia nọ như thế.”
Thiện Tuấn Hải tức giận giậm chân, Thiện Phúc Đức vô tội nhất lại một lần nữa phải nhận sự khinh bỉ từ sâu trong tâm khảm của cha hắn, dứt khoát cầm sách né qua một bên.
Hắn không dụ dỗ được củ cải trắng nhà người ta, chẳng lẽ hắn cũng không được đọc sách à?
“Cái gì mà được với không được, hai đứa nhỏ Phúc Bảo với Sơn Sinh đều đã đi xa rồi.”
Tô Tương khều khều phu quân, chỉ cho hắn nhìn về phía bên cạnh, bóng dáng hai đứa nhỏ đều đã không nhìn thấy đâu.
“Chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa, nhanh chóng đưa Phúc Đức đến trường học thôi.”
Cảm thán con trai nhà mình ngày càng thông minh, lanh lẹ, Nghiêm Khôn cười toét miệng với Thiện Tuấn Hải, sau đó nhanh chóng đuổi theo xe bò, ý bảo Tô Tương với Thiện Phúc Đức lên xe, đi về phía trường học.
Thiện Tuấn Hải ôm ngực, cảm giác tấm lòng người cha như chết lặng, bị đứa con gái hướng về người ngoài chém thành tám mảnh, sau đó nghiền nát, bị gió thổi bay.
“Vết thương của huynh đã lành chưa?”
Phúc Bảo bị Nghiêm Sơn Sinh cầm tay kéo chạy ra khỏi cái ngõ nhỏ, nàng cũng không ngờ nam nhân này lại to gan như thế, lúc trước thì như cái đầu gỗ, lúc này còn dám chủ động dắt tay nàng.
“Tốt rồi.”
Nghiêm Sơn Sinh thiếu chút nữa thì quên mất vết thương mà Phúc Bảo nói là cái gì, đến khi nhớ lại, hắn có phần chột dạ, không có cách nào giải thích với Phúc Bảo, cuối cùng, lại tiếp tục giả bệnh.
“Cuối cùng cũng tốt rồi. Lúc trước ta còn nghĩ, thân thể này của Sơn Sinh ca quá yếu đuối, ta chỉ có đánh nhẹ hai cái, lại khiến huynh bị thương, xem ra sau này chúng ta nên cách xa nhau một chút, tránh cho việc ta lại làm huynh bị thương.”
Giọng nói Phúc Bảo ngọt ngào, qua lỗ tai của Nghiêm Sơn Sinh còn dễ nghe hơn cả những giai điệu hòa tấu của những nhạc cụ tốt nhất. Linh hồn bé nhỏ của hắn đang lâng lâng, như muốn bay ngoài, đợi tới khi nghe rõ ý tứ trong lời nói của Phúc Bảo, lập tức hoàn hồn, giật mình một cái, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Không có đau! Với sức lực của muội, sao có thể đánh ta đau chứ? Chỉ giống như bị bọn mèo con cào thôi.”
Nghiêm Sơn Sinh nóng nảy, sao có thể để nàng cách xa hắn dù chỉ một chút chứ. Bọn họ đã có hôn ước với nhau, sau này cần phải ngọt ngọt ngào ngào, cả ngày chụm lại ở chung một chỗ mới đúng.
Có đôi lúc, Nghiêm Sơn Sinh còn muốn mình cao lớn, cường tráng hơn nữa, vì như vậy, có thể đem Phúc Bảo bé bé xinh xinh của hắn để vào trong túi, đi đâu cũng có thể mang theo bên mình.
“Phi!”
Tuy rằng Phúc Bảo đã trải qua hai kiếp làm người, nhưng đây vẫn là lần đầu yêu đương, nghe thấy những câu chữ tán tỉnh của Nghiêm Sơn Sinh, liền xấu hổ mà giậm chân nũng nịu.
Tại sao trước đây lại không phát hiện ra rằng, nam nhân này lại có miệng lưỡi trơn tru như thế? Phúc Bảo cảm thấy, chuyện này nhất định không phải chủ ý của Nghiêm Sơn Sinh, mà có lẽ là do Nghiêm thúc ở sau lưng chỉ giáo.
“Hắt xì”.
Nghiêm Khôn đang đánh xe bò ngon lành thì đột nhiên hắt xì thật lớn, hắn túm chặt cổ áo lại, thầm nghĩ không biết con trai với Phúc Bảo thế nào rồi.
Thiện Tuấn Hải ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, vui sướng khi thấy người gặp họa, ai bảo hắn xúi giục con trai của hắn bắt cóc con gái của mình chứ, đến cả ông trời cũng không thể chấp nhận được, nên mới trừng phạt hắn đấy.
“Là ai nói ta đánh ngươi bị thương? Còn tốn của ta mấy bình thuốc mỡ nữa chứ?”
Hôm nay, Phúc Bảo nhất định phải để cho Nghiêm Sơn Sinh nhận thức được sai lầm của bản thân hắn, tuyệt đối không thể mềm lòng để hắn né tránh nữa.
“Mấy hôm nay ta ăn không ngon, ngủ không yên, cứ trằn trọc suy nghĩ, có phải ta xuống tay quá nặng hay không, cứ suy nghĩ không biết vết thương của huynh có tốt lên hay chưa. Người trong nhà đều bảo, ta tiều tụy nhiều.”
Phúc Bảo vỗ vỗ gương mặt trắng hồng, mềm mại của mình, mắt trừng tròn xoe, không nhìn ra chút tiều tụy nào.
“Ách !” Nghiên Sơn Sinh có chút buồn rầu. Nếu thừa nhận sai lầm, Phúc Bảo sẽ rất tức giận, nhưng nếu như hắn không thừa nhận sai lầm của mình, sau này Phúc Bảo sẽ tránh né hắn, hắn lại càng đau khổ hơn.
Kỳ thật, nếu cẩn thận ngẫm lại, nắm tay nõn nà của Phúc Bảo đánh phủi phủi vào ngực hắn, không những không đau mà còn khiến cho lòng người ngứa ngáy. Hắn còn muốn để nàng đánh mạnh thêm một chút, sau đó sẽ ôm chặt lấy tiểu cô nương đang làm ầm ĩ này, nắm chặt bàn tay không an phận của nàng, ôm lấy thân mình mềm mại, thơm tho của nàng.
Không được, không thể suy nghĩ thêm nữa, Nghiêm Sơn Sinh xoa xoa cái mũi, có hơi mất tự nhiên nhìn thẳng vào mắt Phúc Bảo, sau đó nhanh chóng nhìn đi nơi khác.
Cũng may hắn có một gương mặt vô cùng kiên nghị, chính trực, trong lòng nghĩ chuyện xấu nhưng bên ngoài thì lại nghiêm túc.
“Thật sự không đau một chút nào mà.”
Vì hạnh phúc lâu dài, Nghiêm Sơn Sinh vẫn thành thật mà khai nhận mình từng có ý đồ xấu xa, hơn nữa lại không nể tình cha con gì hết, tố giác mọi chuyện đều do cha ruột hắn xúi giục.
“Bảo Bảo, chẳng qua ta chỉ muốn muội để ý đến ta hơn một chút, hy vọng muội sẽ nghĩ về ta nhiều hơn thôi.”
Nhìn bốn bề yên tĩnh, Nghiêm Sơn Sinh duỗi tay khều bàn tay mềm mại của Phúc Bảo. Thấy nàng không có ý phản đối, đôi tay kia càng lúc càng lấn tới, trực tiếp dùng lòng bàn tay to rộng của mình bọc lấy tay của Phúc Bảo. Lòng bàn tay nóng ấm thấm chút mồ hôi, gương mặt đỏ ửng, ngay cả làn da bánh mật của hắn cũng không thể che giấu được.
“Huynh vừa mới gọi ta là cái gì?”
Phúc Bảo nhỏ giọng, rõ ràng là đang tức giận, lại không có chút uy hiếp nào, càng giống như là đang làm nũng hơn.
Bảo Bảo, Bảo Bảo, cái này không phải dùng để gọi mấy đứa con nít à? Nghe buồn nôn muốn chết! Cho dù là ai, bất cứ người nào gọi nàng như vậy, Phúc Bảo đều sẽ cảm thấy có chút ghê tởm. Nhưng lại không hiểu vì lý do gì, khi nghe Nghiêm Sơn Sinh gọi như thế, ngoài việc cảm thấy buồn nôn, nàng còn cảm thấy có chút ngọt ngào, hạnh phúc.
“Bảo Nhi ngoan ngoãn, Bảo Nhi xinh đẹp đều bị người trong nhà nàng gọi cả rồi. Ta chỉ muốn gọi một cái tên gì đó đặc biệt thôi.”
Nghiêm Sơn Sinh cũng không biết, đã từ rất lâu, trong lòng hắn luôn lén lút vụng trộm gọi nàng như thế. Lúc trước, khi ở chung chỗ với Phúc Bảo, cũng từng trực tiếp xưng hô thế này, nhưng đều bị lạc giọng, mà khi đó, quan hệ của hai người còn chưa rõ ràng, hắn đối với tâm tư của mình cũng không có hiểu rõ như lúc này.
“Tên này chỉ cho phép mình huynh gọi thôi.”
Trước ánh mắt mong đợi của Nghiêm Sơn Sinh, Phúc Bảo dịu dàng nói.
“Ừ!” Nghiêm Sơn Sinh có chút cao giọng “Bảo Bảo, Bảo Bảo.”
Tiếng sau so với tiếng trước thì càng thân mật hơn, càng khiêu khích lòng người hơn.
Quả nhiên, cho dù là nam nhân thật thà thì ở một số chuyện nào đó, đều có một loại bản lĩnh không cần thầy dạy cũng hiểu.
“Hôm nay đã đi dạo những đâu?”
Thiện Tuấn Hải nhanh chóng giúp con trai sửa sang lại phòng ký túc xá, sau đó vội vàng lôi kéo nương tử cùng với Nghiêm Khôn đánh xe bò quay về Nghiêm gia.
Sau đó, hắn cứ đi qua đi lại, thường xuyên ngó ra cổng của Nghiêm gia trông ngóng, thỉnh thoảng lại nhìn lên bầu trời, suy đoán xem giờ là lúc nào rồi mà hai đứa nhỏ vẫn chưa về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận