Nông Gia Lạc

Chương 81: Chọn Đất

“Muốn đi cũng được, nhưng mà, Bảo Nhi, con che chắn kĩ một chút.”
Đối với ánh mắt long lanh mong chờ của cháu gái nhỏ, Tưởng bà tử không thể kiên trì quá 3 giây, lập tức buông vũ khí đầu hàng.
Chờ Phúc Bảo được phép ra khỏi nhà, nàng đã bị bắt đội lên đầu cái nón mây của nhị bá. cái mũ to che hết nửa đầu nàng, chỉnh đi chỉnh lại mấy lần mới không khiến cái mũ che khuất tầm mắt.
Bởi vậy, đầu nàng được mũ che chắn kĩ lưỡng, hơn nữa vành mũ cũng rộng, cho dù động vật trên cây có ném đồ thì cũng không trúng được người nàng.
Dựa theo cách nói của Tưởng bà tử, hiện tại trời nắng như thế, cái mũ này có thể giúp cháu gái che nắng, tranh cho da thịt trắng nõn không bị phơi đen.
Nhìn con gái dáng người nhỏ nhắn nhưng lại đội cái nón thật to, trông rất đáng yêu, Tô Tương suy nghĩ có nên làm cho con gái một cái mũ rơm phù hợp với nàng hay không.
Được người nhà cho phép, Phúc Bảo đã có thể ra cửa. Lúc này, nàng mang theo 1 cái giỏ tre trên lưng, lúc lên núi có thể hái nấm đựng trong giỏ tre.
“Phúc Bảo muội muội!”
Từ xa, Nghiêm Sơn Sinh theo cha tới đầu thôn đã thấy Phúc Bảo đang chuẩn bị cùng bạn lên núi, lập tức hét to rồi bước nhanh tới chỗ nàng.
Bởi vì Nghiêm Sơn Sinh đột nhiên xuất hiện, nên số người lên núi lại thêm một người.
“Khôn tử, ngươi đến đúng lúc lắm. Trưởng thôn có đưa ra vài miếng đất, ngươi nói xem, chúng ta nên chọn miếng nào thì nuôi gia súc mới tốt.”
Nghiêm Khôn thấy con trai đi theo Phúc Bảo lên núi, đối với con trai mình cũng không lo lắng. Nghiêm gia đời đời làm nghề thợ săn, mặc dù hiện tại Nghiêm Khôn cùng con trai dọn lên trấn khá lâu, nhưng thân thủ lại không hề giảm. Lúc Nghiêm Sơn Sinh hơi lớn một chút, thỉnh thoảng lại dắt hắn về quê, sau đó đưa hắn lên núi dạy hắn một ít tay nghề săn thú.
Tạm biệt con trai, hắn đi tới Thiện gia, thương lượng với lão thái thái và Thiện Tuấn Hải mối làm ăn sau này.
Bởi vì họ muốn mảnh đất hơi lớn, nên trưởng thôn cho họ 3 lựa chọn.
Một, Thiện gia chi tiền ra mua một cánh đồng hoang cách đó không xa, thuyết phục họ chuyển nhà ra ngoài đó. Như vậy, vừa có thể trực tiếp mở rộng quy mô chăn nuôi, vừa có nhà bên cạnh, cũng tiện bề quản lý.
Một cách khác, chính là trong thôn có một mảnh đất lớn duy nhất, nhưng xung quanh có không ít người ở. Nuôi heo, nuôi gà, vịt khó tránh khỏi mùi hôi, sợ là sẽ khiến những nhà xung quanh đó bất mãn, gây sự bên trong.
Cuối cùng, một khu riêng biệt, đó là miếng đất hoang từ thôn Bình Liễu đến gần chân núi, đất đai không được màu mỡ, bởi thế nên người trong thôn không khai hoang nơi đó, nhưng, nếu dùng để nuôi dưỡng thì thật sự dư sức.
Quan trọng là chỗ đó không có người ở, nên không sợ sẽ gây xích mích gì.
Ba chỗ này đều có cái lợi và cái hại, đồng thời giá cả cũng khác biệt. Miếng đất ở giữa giá cao nhất vì vị trí của nó tốt nhất, miếng đất thứ 3 thì giá cả tốt nhất vì nó riêng biệt, lại là cánh đồng hoang.
Tưởng bà tử với Thiện Tuấn Hải đều đã có quyết định của riêng mình, nhưng mối làm ăn này cũng có một phần của Nghiêm Khôn, nên vẫn muốn nghe thử ý kiến của đối phương.
“Ta cảm thấy miếng đất ở chân núi vẫn tốt hơn những miếng kia.”
Sau khi hỏi thăm rõ ràng vị trí và giá cả từng miếng đất, Nghiêm Khôn quyết định lựa chọn miếng đất cuối cùng kia.
Tưởng bà tử và Thiện Tuấn Hải cùng cười, họ đều nghĩ đến một miếng đất.
“Khôn Tử, vì sao ngươi lại cảm thấy mảnh đất hoang dưới chân núi là tốt nhất?”
Thiện Tuấn Hải với Nghiêm Khôn tuổi cũng tương đương nhau, bởi vậy sau khi quen thân, hai người liền xưng hô thân mật. Thiện Tuấn Hải gọi Nghiêm Khôn là Khôn Tử, Nghiêm Khôn gọi Thiện Tuấn Hải là Đại Hải.
Trong ba miếng đất đưa ra, Thiện Tuấn Hải đã tự mình đi nghiên cứu, nhưng Nghiêm Khôn không sống ở thôn Bình Liễu, mà lại chọn miếng đất thứ 3 giống họ, điều này khiến Thiện Tuấn Hải tò mò muốn nghe ý kiến của đối phương.
“Trước tiên, miếng đất không phù hợp nhất trong 3 miếng chính là miếng thứ 2.” Nghiêm Khôn nói ra tính toán trong lòng.
Đầu tiên, miếng đất thứ 2 ở trung tâm thôn, mỗi ngày người đều có người đi qua đi lại, khó tránh khỏi chuyện bại lộ bí mật. Nếu để nhiều người biết, họ sẽ nhìn chằm chằm vào mối làm ăn của Thiện gia, và đối với bản thân hắn, đó không phải chuyện tốt lành gì.
Điều quan trọng nhất, đây là miếng đất mắc tiền nhất trong cả 3 miếng.
Từ khi lập triều đến nay, triều đình cho phép chia đất để mua bán. Lấy giả dụ như thôn Bình Liễu, trừ đồng ruộng, sơn điền ngoài đất thổ cư, đều có thể để trưởng thôn báo lên huyện, sau khi Huyện lệnh phê chỉ thị thì có thể bán cho cá nhân.
Miếng đất kia có diện tích không nhỏ, vốn dĩ có thể chia nhỏ thành mấy miếng đất làm nền xây nhà bán, bây giờ Thiện gia muốn có một diện tích đất canh tác lớn, muốn mua trọn cả miếng đất thì ít nhất phải tốn đến 150 lượng bạc, con số này còn mắc hơn so với mua đồng ruộng.
Mặt khác, bởi vì phân gia, nên hiện tại trong tay Tưởng bà tử chỉ có 20 lượng bạc lúc phân gia, cùng với khoảng hơn 30 lượng bạc mà bà giữ riêng thay cháu gái nhỏ, cộng hết lại cũng không đủ trả số lẻ của miếng đất kia.
“Chưa kể, gần nhà các người lại có thêm mấy miếng đất, rải rác, đại khái cũng tốn 120 lượng, lại còn phải xem thử mấy hộ gần đó có nguyện ý dọn đi hay không. Cứ cho là nguyện ý chuyển đi, chờ tới khi mở rộng quy mô chuồng trại, cho dù quét tước cẩn thận thì mùi hôi của súc vật vẫn không thể loại hết được. Chẳng lẽ mọi người thật muốn sống trong hoàn cảnh như vậy sao?”
Cùng 1 lý do, miếng đất thứ nhất và miếng đất thứ hai có vấn đề tương tự nhau. Miếng thứ nhất, tốt xấu gì cũng chỉ ảnh hưởng tới người trong nhà, còn miếng thứ hai thì làm ảnh hưởng tới toàn bộ người dân xung quanh. Đến lúc đó, nghe tiếng than vãn trách móc, không biết còn có thể nuôi dưỡng gia súc được hay không.
“Còn miếng đất thứ 3 này, ngày thường, trừ thợ săn với vài người ngẫu nhiên lên núi hái nấm, rau dại, thì dường như không có ai đi qua. Quan trọng nhất, xung quanh lại không có hộ gia đình nào, cũng không cần lo lắng chất thải của gia súc làm ảnh hưởng tới người khác. Đồng thời, miếng đất còn có lợi ở chỗ, nó rất lớn, phù hợp với dự định làm ăn của chúng ta.”
Miếng đất thứ 3 vì không phù hợp để trồng trọt nên trong thôn đưa ra giá rất thấp. Chỉ cần 110 lượng bạc, nhưng diện tích lại lớn nhất trong 3 miếng, rộng gần 1,7 mẫu.
Mua miếng đất kia, không chỉ đủ để bọn họ mở rộng chuồng trại chăn nuôi, mà còn có thể dựng thêm mấy gian phòng đơn giản, để những người ở lại canh gác ban đêm nghỉ ngơi.
Hơn nữa, mảnh đất nằm dưới chân núi, sau này cho dù muốn mở rộng quy mô thì cũng dễ dàng hơn nhiều, dù sao dưới chân núi đâu phải chỉ có một mảnh.
Những gì Nghiêm Khôn nói cũng là suy nghĩ trong lòng Thiện Tuấn Hải, nghe hắn phân tích, Thiện Tuấn Hải đứng bên cạnh không ngừng gật đầu.
Mà Tưởng bà tử còn nghĩ nhiều hơn bọn hắn, bà còn nghĩ đến năng lực kì diệu của cục cưng.
Mảnh đất nằm dưới chân núi, những “bằng hữu” thích Phúc Bảo ở trên núi không chừng sẽ giúp nàng trông nom nha. Nếu ai muốn tới nhà bọn họ trộm gia súc, hoặc là động tay động chân cắt đứt đường tiền bạc của Thiện gia bọn họ, có khi không cần bọn họ phải ra tay, những “bằng hữu” đó sẽ trả thù, cho những kẻ kia lãnh đủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận