Nông Gia Lạc

Chương 209: Phân Tích Hợp Lý

Bởi vì nghe những lời này nhiều, Phù Xuân Sinh quả thật không cảm thấy số bạc mà nhà gái muốn là nhiều.
“Đại ca à, ngươi đúng là khôn ba năm dại một giờ.”
Khác với lý giải của Phù Xuân Sinh, vẻ mặt bạn hữu của nam nhân trung niên biểu lộ sự không đồng tình, nghe đối phương nói xong, hắn thở dài, nói thẳng.
“Ta dại ở chỗ nào?” Nam nhân trung niên thật sự không hiểu gì cả: “Nếu sớm biết người Vương gia sẽ đổi ý, lúc trước, khi Hứa gia mua nha hoàn thông phòng, ta nên đồng ý luôn. Nương tử của nhà đó đã hơn ba mươi tuổi, lại chỉ sinh cho Hứa gia bốn cô nương, nha đầu nhà ta mà gả qua, nếu có thể sinh được một tiểu tử mập khỏe cho Hứa gia, thì chưa nói tới chuyện có thể được nâng lên ngang hàng với vợ chính, chỉ cần đợi tới khi lão gia nhà đó qua bốn mươi tuổi, cũng có thể nâng lên là di nương, ta đây cũng coi như là một nửa nhạc phụ của Hứa gia.”
Vẻ mặt nam nhân kia tràn đầy hối hận, chỉ cảm thấy mình sai vì đã tin tưởng người Vương gia, hại hắn mất đi một mối hôn sự tốt.
“Không phải vậy.”
Bằng hữu kia của hắn vẫn nói ngược lại: “Luật lệ Tấn triều quy định rõ ràng, nữ tử đàng hoàng không làm thiếp. Cô nương nhà ngươi muốn được nâng lên làm di nương, đầu tiên phải ký khế ước bán mình, mà khế ước bán mình này đều nằm trong tay người vợ cả quản gia, còn không phải là tùy ý cho nàng ta bắt nạt sao? Chưa chờ được tới lúc ngươi đạt được lợi ích, thì con gái ngươi đã gặp nguy hiểm rồi.”
“Với lại, làm thiếp cho người ta, suy cho cùng, sẽ khiến người vợ cả không thoải mái. Ngươi nói xem, vợ cả quản lý kho trong nhà, thiếp thất có thể được chia cho cái gì? Cùng lắm, là khi thoảng dỗ dành lão gia vui vẻ, mới được hắn ban thưởng cho một chút. Trừ những thứ đó ra, cũng chỉ nhận được ít bạc vụn theo quy định. Như vậy, dù có muốn phụ giúp nhà mẹ đẻ, thì đều là lực bất tòng tâm.”
Nam nhân nhẹ nhàng khuyên nhủ bạn hữu: “Lúc trước, ngươi không nên đòi hỏi nhiều lễ hỏi như vậy đối với Vương gia. Đợi con gái ngươi gả qua đó, thuận lợi trở thành người quản lý mọi chuyện trong Vương gia, sau lại len lén giữ lại một ít ngân lượng, chỉ cần tích góp mấy năm, cũng coi như là bằng số lễ hỏi mà ngươi muốn. Ngươi đúng là vì cái lợi nhỏ trước mắt, mà mất đi một khoản lớn.”
Nam nhân trung niên sau khi nghe bạn tốt nói xong thì há to miệng, nói không nên lời.
Chẳng lẽ hắn thật sự sai rồi sao?
“Nhưng mà, nhưng mà !” hắn muốn phản bác, nhưng những lời của bạn tốt thật sự quá hoàn mỹ. Nhưng quả đúng là hắn bởi vì ham chút lợi ích trước mắt, mà bỏ lỡ những lợi ích to lớn dài lâu sau này, đây chẳng phải là minh chứng cho sự dại dột mà bạn tốt nhắc hay sao?
Phù Xuân Sinh nghe đến say sưa. Một bên vừa nói chuyện với bạn hữu của mình, một bên lại bắt đầu suy nghĩ về cuộc đối thoại của hai người kia.
Đúng vậy, làm thiếp thất hay là nha hoàn thông phòng cho nhà giàu đều phải ký khế ước bán mình, nha hoàn thông phòng thì còn có thể ký khế ước bán đợ, tức là có thể chuộc lại, còn nếu muốn làm thiếp thất thì nhất định phải kí khế ước bán đứt, đây cũng là vì phòng ngừa thiếp thất làm loạn, gây nguy hại đến chính thất.
Dựa theo luật pháp của Tấn triều, nam tử ngoài bốn mươi mà không có con trai mới được nạp thiếp, cứ cho là muội muội hắn may mắn được làm thiếp thất, sinh được con trai, thì tám chín phần mười là sẽ bị chính thất ôm đi. Đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi người khác từ rất nhỏ, thì làm thế nào có thể nhớ rõ mẹ ruột hắn là ai chứ, lại càng không thể nhớ rõ người cữu cữu là hắn đây.
Như vậy xem ra, đem muội muội hắn gả cho gia đình giàu có, tuy rằng có thể kiếm được một chút tiền bạc, nhưng khoản tiền này cũng xem như là tiền bán đứt muội muội hắn luôn. Sau này trong nhà có chuyện gì, cũng không thể dựa vào muội muội được.
Nếu mà như vậy, còn không bằng gả muội muội của hắn cho một hộ giàu có nào đó gần nhà, thỉnh thoảng lại lấy được ít bạc trợ cấp từ trong tay muội muội, lợi ích lâu dài như thế, có lẽ so với việc chỉ nhận một cú kia sẽ tốt hơn nhiều.
Phù Xuân Sinh trong lòng ghi nhớ những chuyện này, trầm tư suy nghĩ, không hề hay biết những người bàn bên cạnh sau khi nói xong những lời đó, liền yên tĩnh, không một tiếng động mà rời đi, từ nay về sau, không còn đặt chân vào địa giới của huyện Bá Giang nữa.
“Ngươi đang nói cái gì thế hả? Đứa nhỏ này, thật khiến ta tức chết mà!”
Vương Xuân Hoa thay đổi thái độ thường ngày, vẻ mặt như đưa đám, dùng tay đấm vào lưng con trai, biểu tình não nề, ai oán, giống như là giây tiếp theo liền có thể ngất đi vậy.
Nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được, con trai không muốn cưới cô nương Mao gia, mà lại để ý con nhóc trong đám dân chạy nạn lúc trước. Những lưu dân đó đều là bỏ quê hương mà chạy tới đây, trên người không có đồ vật gì đáng giá, nàng làm sao có thể chấp nhận loại cô nương này làm con dâu của mình cơ chứ?
Trước giờ, Vương Xuân Hoa vẫn không hiểu nguyên nhân con trai cùng với mẹ chồng không đồng ý việc hôn nhân với Mao gia kia. Ngay cả hiện tại, nếu không phải hôm qua, những lưu dân đó phải đi theo binh lính trở về nguyên quán của mình, thì nàng cũng không có cách nào biết được chân tướng từ miệng của con trai.
“Nương, con trai làm như vậy không phải vì bản thân con, mà là vì người đó.”
Thiện Phúc Tài thở dài, giữ chặt bàn tay đang đánh hắn của nương mình, thở dài nói.
“Cái gì mà vì muốn tốt cho ta?” Tuy trong lòng Vương Xuân Hoa không tin, nhưng vẫn ngừng giãy giụa. Bản tính của nàng chính là một nữ nhân coi nam nhân là trời. Hiện tại, phu quân đã không đáng tin cậy, nàng liền dốc lòng dốc sức, dồn hết tâm can lên người con trai mình, con trai nói cái gì thì nàng nguyện ý tin cái đó.
“Nương, người nghĩ lại mà xem. Tình hình nhà chúng ta đang như thế này, nếu con cưới một nương tử có của hồi môn phong phú, của cải giàu có, còn có cả một đám huynh đệ nhà mẹ đẻ để dựa dẫm, thì khi nàng được gả tới, cái nhà này, sẽ là nghe theo người hay là nghe theo nàng?” Thiện Phúc Tài hỏi ngược lại.
Nghe con trai hỏi, Vương Xuân Hoa vốn dĩ còn định trả lời là ‘nghe nàng’, dù sao cũng không có con dâu nào lại không nghe lời mẹ chồng, thế nhưng, sau khi suy nghĩ cẩn thận lần nữa, nàng lại cảm thấy nếu mình có một người con dâu như vậy, thì căn bản nàng sẽ không thể chèn ép được.
Thứ nhất, nhà mẹ đẻ nàng không có bản lĩnh. Thứ hai, phu quân nàng không để tâm đến nàng. Con dâu cường thế như thế, người mẹ chồng yếu đuối như nàng làm sao có thể áp chế được, chỉ sợ còn phải cung phụng đối phương lên đầu.
Vương Xuân Hoa cảm thấy số mình thật khổ, vất vả lắm mới đợi được tới lúc mình được làm mẹ chồng, những tưởng tới lúc mình có thể ra oai, ai ngờ lại bởi vì nguyên nhân như thế, mà phải nhún nhường cả con dâu, như vậy, nàng còn ra thể thống gì trong cái nhà này nữa.
“Cho nên, con trai mới không muốn cưới những người có nhà mẹ đẻ quá cường thế. Con trai chỉ muốn cưới một nương tử giống như nương, hiền huệ, ôn nhu, có thể nghe lời con nói, vừa làm tốt công việc quản lý gia đình, vừa có thể ra đồng làm ruộng. Con không muốn cưới một người chỉ biết ở nhà, làm mẹ thiên hạ, đánh không được, mắng không xong, còn phải ngày đêm dỗ dành.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận