Nông Gia Lạc
Chương 23: Nhị Phòng
Thời điểm vụ mùa, thuê một người trong thôn hỗ trợ, mỗi ngày là ba mươi văn tiền, cũng có thể đổi bằng lúa thóc. Hiện tại giá thóc là sáu văn tiền một công cân, lúa tươi chưa được phơi nắng thì tính thành bảy cân, xem như là vô cùng hào phóng.
- Giải thích, 1 công cân bằng 2 cân Trung Quốc, tương đương 1 ki-lô-gram. Hết giải thích.
Vì để có thể thu hoạch lúa nhanh chóng, Thiện gia thuê một lúc mười mấy người trong thôn hỗ trợ. Hơn nữa, tiệm rèn của Thiện lão gia cũng không phải ngày nào cũng có việc làm, nên vào mùa vụ, ông sẽ cùng Tưởng bà tử ra đồng. Vì vậy, bận bịu thì bận bịu, cũng coi như là sắp xong.
“Làm sao mà giống nhau được!”
Vương Xuân Hoa cắn môi, nhìn con trai trong ngực mình: “Lão tam đã là người lớn, cũng không thể cả đời không động tay động chân. Bây giờ cha mẹ còn sống, chứ đợi đến khi cha mẹ không còn nữa, tính tình hắn lại chơi bời lêu lỏng, chẳng lẽ lại muốn chúng ta làm huynh tẩu phải nuôi dưỡng sao?”
Đại ca có thể kiếm tiền cũng là nhờ lúc trước trong nhà chu cấp cho hắn đi học, nên hắn mới có được ngày hôm nay. Mà bây giờ trưởng tôn đại phòng cũng đi học, tiền trong nhà chi cho đại phòng càng ngày càng nhiều. Cho dù đối phương có thể kiếm tiền, thì cũng như cũ thiếu nợ nhị phòng bọn họ.
Nhưng nhìn đại phòng trong tương lai có khả năng kiếm được nhiều tiền, nàng mới nhịn cho qua.
Còn tam phòng kia thì sao, lão tam thì không nên hồn, còn có vợ lão tam ti tiện, chỉ biết giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt cha mẹ chồng để lấy lòng. Hai người quá thoải mái rồi, không làm gì chỉ việc ngồi hưởng phúc. Vương Xuân Hoa chỉ cần nghĩ tới đây thôi là có thể bực bội nguyên một ngày.
Nhất là mấy ngày này, mỗi ngày ra đồng làm việc, Vương Xuân Hoa lại cảm thấy bản thân eo mỏi, lưng đau. Đặc biệt nhìn da của mình đen thêm vài phần, trái ngược với đại tẩu với đệ muội, chỉ có việc nuôi heo với cho gà ăn, nàng cảm thấy thật bất công.
“Ta không muốn nghe mấy lời này của nàng.”
Thiện Tuấn Hà nhăn mày: “Cái gì mà bảo chúng ta nuôi lão tam tới già chứ. Tam đệ muội một tay thêu thùa kiếm sống, mỗi tháng đều đưa cho nhà không ít đồ xài đâu. Chưa kể, hiện tại các phòng đều sống chung với cha mẹ, lão tam ăn uống thế nào, đợi sau này khi phân gia sản, cha mẹ cũng sẽ không quên chia cho bọn họ một phần. Đến lúc đó nếu mà hắn lười, có thể đem đất ruộng cho thuê, rồi mướn người trồng lúa. Hơn nữa, tam đệ muội lại biết thêu hoa kiếm được tiền, cũng sẽ không chết đói. Hoặc là yêu cầu ca ca chúng ta giúp đỡ.”
Hắn biết đệ đệ mình quả thực là có chút ăn chơi, nhưng mà lão tam cũng không cờ bạc, trai gái, nên cũng không có chỗ tiêu tiền hoang phí, chỉ có làm biếng và lười nhát, trong nhà cũng không phải không nuôi nổi cái người lười như hắn.
“Chưa kể, chúng ta là huynh đệ, sau này nếu mà hắn thực sự có việc gì yêu cầu hỗ trợ, ta là anh trai của hắn, chẳng lẽ ta lại không giúp?”
Thiện Tuấn Hà nhìn thật sâu Vương Xuân Hoa một cái: “Trước khi nàng nói những lời này, thì hãy ngẫm cho kĩ những việc ở nhà mẹ đẻ của nàng đi. Nàng có dám nói, nàng không lén lút chu cấp cho cha mẹ cùng với mấy huynh đệ kia của nàng không?”
Lời vừa nói xong, sắc mặt Vương Xuân Hoa liền trắng bệch hơn phân nửa, lập tức ôm chặt con trai, cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Thiện Tuấn Hà.
Vốn dĩ Thiện Tuấn Hà chỉ muốn hỏi dò nàng, lại không nghĩ tới nàng sẽ phản ứng mạnh như vậy.
Sau đợt náo loạn lễ tẩy tam của cháu gái Phúc Bảo, hai nhà liền không qua lại, nhưng dù gì cũng là con gái đã xuất giá và con rể của Vương gia, vào ngày lễ Tết, hai vợ chồng vẫn phải mang một ít lễ vật tới nhà.
Trong lòng Thiện Tuấn Hà biết rõ, cuộc sống của Vương gia không tốt, vợ mình thì không tránh khỏi việc thương nhớ, số tiền mà nhị phòng tích góp được, đoán chừng nàng sẽ lấy trộm một ít để đem về đưa cho cha mẹ.
Dù sao cũng là con gái, đặt mình ở vị trí của nàng, Thiện Tuấn Hà có thể lý giải được suy nghĩ của Vương Xuân Hoa, đối với việc làm của nàng, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Chỉ là nhìn phản ứng bây giờ của Vương Xuân Hoa, sợ rằng không đơn giản chỉ là một chút như vậy.
“Tiền công mấy năm nay ta đưa cho nàng đâu, tính sơ sơ, ít nhất cũng góp được hai ba chục lượng chứ? Nàng mau đem hết số tiền tích góp được mang ra đây, để ta đếm.”
Thiện Tuấn Hà không quạt cho hai con gái nữa, đặt con trai đã được Vương Xuân Hoa ru ngủ nằm cạnh hai con gái, giận dữ trợn mắt nhìn Vương Xuân Hoa.
“Trời khuya lắm rồi, hay là thôi đi.”
Ánh mắt Vương Xuân Hoa có chút hoảng loạn, tay gắt gao siết chặt.
“Nàng cất ở chỗ nào? Nàng không tìm, ta tìm!”
Cái thứ vợ phá của, số tiền kia là hắn vất vả cực khổ khuân vác kiếm được, nàng luôn miệng nói hắn không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, nếu mà hắn thật sự không quan tâm tới gia đình nhỏ của bọn họ, thì thời điểm hết mùa vụ vất vả lắm mới có thể nghỉ ngơi, hắn lại chạy ra bến tàu khuân vác sao? Mỗi ngày đều khiêng tới mức bả vai sưng lên, tụ máu xanh xanh tím tím, nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Hắn như vậy là không quan tâm tới gia đình nhỏ, Vương Xuân Hoa nàng thì có sao?
Hay cái nàng gọi là lo cho gia đình, chính là đem cha mẹ hắn ra vét sạch, lấy một nửa đem cho Vương gia, còn lại một nửa thì cho Vương Xuân Hoa nàng để dành.
Thiện Tuấn Hà không ngừng thở hồng hộc, ngày trước hắn chỉ coi như vợ hắn thích tính toán một chút, mà đa số phụ nữ trong thôn đều là như thế. Cả gia đình sống chung một chỗ, khó tránh khỏi chỉ vì một số chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm loạn mất vui. Có thể dỗ dành, hắn cũng tận lực dỗ dành. Dù sao hắn cũng biết, trong tất cả ba nàng dâu trong nhà, vợ của hắn chính là người làm nhiều việc nhất. Nhưng hắn thật không ngờ, nàng không phải chỉ là thích tính toán một chút, mà đây là tư tưởng lệch lạc từ gốc rễ.
“Đại Hà.”
Vương Xuân Hoa có chút hoảng sợ, tiến lên muốn giữ chặt tay Thiện Tuấn Hà, trên mặt tràn đầy vẻ bi thương.
“Tiền, ta hỏi ngươi, ngươi giấu tiền ở đâu rồi!” Thiện Tuấn Hà một tay đẩy nàng ra, sau đó xuống giường, mang giày, bắt đầu lục tung khắp phòng.
“Đại Hà, chàng đừng lục lọi, ta tìm, ta tìm cho chàng là được rồi.”
Lần đầu tiên Vương Xuân Hoa nhìn thấy Thiện Tuấn Hà như thế này, nàng vừa khóc nức nở vừa leo xuống giường, từ đầu giường lấy ra một thẻ gạch, bên trong có một cái túi vải, sau đó tay run run mở túi vải ra.
Bên trong có mấy cục bạc vụn, cộng lại cũng không tới ba bốn lượng, còn có một xâu tiền đồng. Số tiền này còn không bằng một phần lẻ số tiền mà Thiện Tuấn Hà kiếm được lúc trước.
“Đại Hà, ta là có nỗi khổ tâm. Chàng cũng biết thân thể cha mẹ ta không tốt, bọn họ đều phải uống thuốc, còn có đại ca, nhị ca và tiểu đệ của ta, bọn họ đều có nhiều con cái, bọn chúng đói tới mức gầy như cây cỏ lau. Ta là cô của chúng, sao có thể đành lòng, chỉ có thể, chỉ có thể cho tiền…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận