Nông Gia Lạc

Chương 180: Cách Hay

Thứ nhất, mùa đông năm nay vô cùng lạnh, là điều kiện chế tạo băng lý tưởng, chỉ cần nấu tuyết thành nước, đổ vào trong khuôn đúc, chưa tới một ngày, là có thể đông lại thành băng. Nếu có thể có một hầm băng thuộc riêng nhà mình, không chỉ có thể dự trữ băng đủ cho cả nhà dùng cả năm, mà còn có thể dư ra một phần, bán giá cao cho những nhà giàu sang phú quý có nhu cầu sử dụng băng.
Phúc Bảo đã tính toán qua, theo lẽ thường, số lượng băng chứa trong một hầm sẽ chiếm 1 phần 3 cái hầm đó, nếu muốn chứa đủ băng, bắt buộc hầm băng phải có sức chứa lớn. Mà hầm băng ở thời cổ đại chủ yếu là dựa vào việc đào hầm ngầm, cho nên có thể nói, muốn xây dựng một cái hầm băng với kích thước tương đối, thì khối lượng công việc sẽ vô cùng nhiều, chỉ với mấy nam nhân trong nhà thì không thể chắc chắn rằng trong vòng 1 đến 2 tháng sẽ hoàn thành. Bởi vậy, bọn họ hoàn toàn có thể lấy lý do thiếu nhân công, mời những lưu dân có sức lực đến giúp, vừa có thể cứu tế bọn họ, lại không quá mức nổi trội khiến người bên ngoài cảm thấy nhà mình coi tiền như rác.
“ Phúc Bảo à, đây là lúc nào rồi mà con còn nghĩ tới chuyện ăn uống được hả.”
Vương Xuân Hoa thực sự đau lòng, cảm thấy một cô nương tốt như Phúc Bảo lại bị hai vợ chồng tam phòng kia dạy hư rồi. Hiện tại, tất cả mọi người đều đang sầu não chuyện lưu dân, còn con bé thì hay rồi, chỉ nghĩ tới việc ăn uống. Đây không phải là đức tính mà một người con gái tốt nên có.
Nàng thực sự yêu quý đứa cháu gái Phúc Bảo này, không đành lòng để con bé sa ngã, tương lai bị nhà chồng ghét bỏ.
“Ngươi câm miệng đi. Ngươi thông minh được như cục cưng Phúc Bảo của ta à? Cái thứ vô dụng, nghe chưa hiểu rõ mọi chuyện đã la làng la xóm! Tiểu tâm can của lão bà tử không tới phiên ngươi dạy dỗ.”
Tưởng bà tử luôn tự hào với trí thông minh của cục cưng nhà mình, bị đứa con dâu Vương Xuân Hoa ngu ngốc tạt cho một gáo nước lạnh, ánh mắt lập tức không thể tốt.
“Cục cưng của ta là cô nương thông minh nhất trên đời này. Người trong nhà có chuyện sầu não, con bé liền nghĩ ra hướng giải quyết. Ngươi nói xem, các ngươi một đám làm ca ca, làm cha, làm bá bá, không cảm thấy xấu hổ, không thấy chột dạ à?”
Tiểu tâm can của bà thực sự quá đáng thương, nguyên một cái nhà đông đúc không ai nghĩ ra được chủ ý gì, mỗi ngày đều phiền con bé phải động não. Chỉ nghĩ đến đó thôi, Tưởng bà tử đã cảm thấy tủi thân thay cho cháu gái bảo bối của bà.
“Bảo Nhi cục cưng của ta đương nhiên là thông minh nhất rồi.” Cũng là đối tượng bị hạ thấp giá trị, nhưng Thiện Tuấn Hải không cho rằng đó là nhục nhã. Ngược lại, hắn còn xem đó là vinh quang, bởi vì cô nương thông minh đó chính là con gái của hắn.
Cả gia đình tuy rằng ai cũng có tâm tư riêng, nhưng vẫn có một điều không ngoại lệ, mọi người đều thích Phúc Bảo. Không ai trong số họ có thể chán ghét nàng nổi, ngược lại, còn có vẻ vô cùng tự hào, giống như Phúc Bảo là tiểu cô nương thông minh nhất thế gian.
Sống ở thế giới này 14 năm, Phúc Bảo đã mơ hồ đoán được ‘bàn tay vàng’ mà lão thần tiên cho nàng là cái gì. Ban đầu nàng còn lo lắng rằng, sự yêu thích của người nhà dành cho mình là thuần túy yêu thích nàng, hay là do sự ảnh hưởng của bàn tay vàng, nhưng bây giờ, nàng đã có thể mặt dày tiếp nhận tình yêu thương to lớn mà người nhà dành cho nàng, đây chính là gánh nặng ngọt ngào, cho dù lớn hơn nữa, nàng vẫn chấp nhận.
“Quả thật, cần phải xây một cái hầm băng. Phúc Bảo sợ nhất là nóng, mà vào mùa hè, chúng ta còn phải vận chuyển thịt heo đến nhiều nơi, do đó, cần dùng rất nhiều khối băng. Nếu nhà mình xây xong hầm băng, mỗi năm có thể tiết kiệm được khá nhiều chi phí mua băng. Có thể nói là một công đôi việc.”
Hơn nữa, một khi hầm băng được xây xong, bên trong còn có thể tận dụng để cất giữ những loại rau quả khó bảo quản, cục cưng Bảo Nhi cũng có thể ăn được những loại rau quả lúc trái mùa. Cái này quả là một hòn đá trúng mấy con chim.
Thiện Tuấn Hải cẩn thận tính toán. Lúc này, nếu thuê những lưu dân đó tới đào hầm, mỗi ngày chỉ cần dùng ít lương thực để trả công. Để có được số lương thực này, thì nhất định, những lưu dân đó sẽ không lười biếng, trái lại, sẽ dốc toàn bộ sức lực để giúp bọn họ xây dựng hầm băng. Mối làm ăn này, Thiện gia không những không chịu thiệt, mà còn kiếm được một khoản lợi nhuận lớn.
“Cuộc sống bây giờ ở thôn chúng ta tốt hơn xưa nhiều, có lẽ ngoài chúng ta, cũng sẽ có vài người muốn xây dựng một cái hầm băng nhỏ.”
Những nhà đó không cần xây một cái hầm băng quá lớn, chỉ lớn bằng một hai phần là đủ. Cho dù những nhà đó keo kiệt bủn xỉn thế nào, chỉ cần bọn hắn phân tích cho họ hiểu được lợi ích của hầm băng, để họ nhận ra rằng băng dự trữ trong hầm băng có thể bán được giá tốt vào mùa hè năm sau, chắc chắn những người đó sẽ động tâm.
Mà những lưu dân đó cũng sẽ có việc làm để nuôi sống chính họ, không đến mức phải đói chết, sẽ không nghĩ tới việc phá phủ thành châu hay làm những chuyện giết người cướp của.
Thiện Tuấn Hải càng suy nghĩ càng cảm thấy đây quả là một biện pháp hay. Quả nhiên, con gái của hắn chính là phúc khí mà ông trời ban cho hắn, gặp dữ hóa lành, hóa nguy thành an, tiểu phúc tinh trời ban.
Thấy mọi người trong nhà đều nhất trí, Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, cũng không uổng phí mấy ngày nay tự mình phải suy nghĩ ra cái biện pháp này.
Nghiêm Sơn Sinh bên cạnh không nói gì, chỉ làm kẻ đứng xem, ánh mắt hắn không thể rời khỏi bóng dáng của Phúc Bảo.
Hắn cảm thấy, tiểu cô nương mà mình thích thật sự rất tốt. Thứ lỗi cho vốn từ nghèo nàn của hắn, bởi vì Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, bất cứ từ ngữ hoa lệ nào cũng không thể miêu tả được hết bộ dáng hiện tại của Phúc Bảo trong lòng hắn.
Đáng tiếc, hắn quá ngu ngốc, không chỉ thế, lớn lên còn không có được gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp. Bây giờ, thấy Phúc Bảo thông minh như vậy, Nghiêm Sơn Sinh có chút tự ti trong lòng, hắn hoài nghi, liệu mình có thể xứng đôi với cô nương tốt như Phúc Bảo sao?
Chỉ là lúc này không ai để ý tới những trăn trở của hắn, bởi vì chuyện lưu dân, Thiện gia lại tiếp tục bận rộn.
“Gọi những nam nhân có thể làm việc trong nhóm của các ngươi tới đây.”
Hôm nay, đến lượt đám người Thiện Tuấn Hải canh cổng. Nhân lúc những người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đến xin lương thực, Thiện Tuấn Hải mở miệng nói với đám người.
Các lão nhân dẫn đầu sợ ngây người, sắc mặt trắng bệch nhìn Thiện Tuấn Hải, trong lòng cực kì thấp thỏm. Bọn họ nghĩ, chẳng lẽ việc bọn họ che giấu việc trong nhóm người của mình có thanh niên trai tráng đã bị lộ?
Cũng không phải bọn họ cố ý lừa gạt, mà là dọc đường chạy nạn tới đây, bá tánh địa phương trên đường đối với thanh niên trai tráng lưu dân tránh như tránh hổ, bởi vì thanh niên trai tráng đối với người bình thường mà nói đồng nghĩa với sự uy hiếp, cho nên, những lão nhân bọn họ đều có chung một suy nghĩ, một khi người dân thôn này biết được trong nhóm của họ có nam nhân trai tráng, e là sẽ đánh đuổi bọn họ ra thật xa thôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận