Nông Gia Lạc

Chương 65: Mỹ Thực

“Nếu nãi nãi có làm bánh nướng áp chảo, đệ sẽ xin nãi nãi cho thêm một cái trứng gà lên bánh của đệ.”
Thiện Phúc Tài vừa nhai vừa nghĩ tới mùi vị khi cho thêm trứng gà vào bánh nướng áp chảo, nước miếng liền chảy ròng ròng, trong đầu chỉ nghĩ tới bánh nướng.
“Coi tiền đồ của đệ kìa.” Thiện Phúc Đức là người có chí lớn, bánh nướng của hắn phải thêm ít nhất hai quả trứng, còn phải thoa mỡ heo, rắc mè với hành lá, cắn một miếng, mỡ chảy ra tràn khắp khoang miệng, còn có mùi trứng gà và hành thái nhỏ.
Ai dà, không được rồi, không thể tưởng tượng nữa.
Thiện Phúc Đức nhai miếng bánh trong miệng nhanh hơn, rõ ràng mới ăn cơm xong chưa lâu, trong miệng còn đang nhai bánh nướng áp chảo, thế mà lại cảm thấy đói bụng.
“Chắc chắn nãi nãi sẽ làm.”
Phúc Bảo nhìn ca ca vui vẻ ăn bánh nướng áp chảo, cảm thấy có chút chột dạ.
Coi nàng kìa, ngày xưa cứ cảm thấy nhị bá nương không tốt cái này không tốt cái kia, nhưng ít nhất nhị bá nương còn biết để dành đồ ăn ngon cho tam đường ca, mà ca ca tốt với nàng như vậy, lúc trước khi ăn bánh nướng áp chảo, nàng chỉ lo ăn cho sướng cái miệng mình mà quên để dành cho ca ca một miếng.
Trong lòng cật lực kiểm điểm bản thân một chút, Thiện Phúc Bảo quyết định, hôm nay về nhà sẽ xin nãi nãi làm một đống bánh nướng áp chảo.
Giống như mong muốn của ca với tam đường ca, cho thêm trứng gà, rải thêm mè với hành lên trên.
Ba huynh muội vô cùng vui vẻ, vừa nghĩ tới đủ cách chế biến bánh nướng, vừa tiếp tục đi tới chỗ đã hẹn với bạn bè.
“Món này !”
Vinh Tín vừa được bổ nhiệm là Huyện lệnh huyện Bá Giang không bao lâu, liền mang theo thư bổ nhiệm của Bộ Lại đến huyện Bá Giang, trước tiên là đến cái huyện thành nhỏ này, xem thử đời sống của người dân thế nào, tác phong của Huyện lệnh trước đây ra sao.
Đi dạo mất một buổi sáng, hắn đã viếng thăm được mấy thôn trấn lân cận, đối tới tình hình hiện tại của huyện Bá Giang, cũng đã nắm được chút ít.
Tổng thể mà nói, cái huyện thành nhỏ này không tính là giàu có, nhưng được cái là người dân thật thà chất phác, lân cận từ lâu đã không có sơn tặc, thảo khấu, làm Huyện lệnh của một huyện thành như vậy, không mong sẽ lập được công trạng lớn, nhưng ít ra cũng sẽ không có nhiều phiền toái.
Trong lòng mơ hồ tính toán, tính ra đi dạo cũng đã nửa ngày, Vinh Tín liền dẫn theo thuộc hạ, đi vào một gian hàng nhìn có vẻ như tiệm ăn, định bụng ăn thật ngon những món đặc sản của địa phương.
Thịt kho tàu là món mà tiểu nhị trong tiệm đề cử, nghe nói mỗi ngày tiệm chỉ bán 20 phần, hắn thật may mắn, đúng lúc hôm nay có một nhà đã đặt trước suất thứ 20 của món thịt kho tàu này, nhưng vì trong nhà có việc không thể tới, nên bây giờ còn dư một phần thịt kho tàu.
Nghe tiểu nhị tung bông tung hoa về một món ăn bình thường, Vinh Tín bày ra vẻ không tin. Dù gì hắn cũng sinh ra trong nhà quyền quý, có thứ nào ngon mà hắn chưa từng thử, ở cái huyện thành nhỏ nhoi hẻo lánh thế này, làm sao có thể có một món ăn khiến hắn không ngớt lời khen ngợi?
Nhưng đến khi món ăn được đưa lên, hắn mới nhận ra, thế này chẳng khác nào tự mình tát mặt mình.
Nói thế nào nhỉ, chỉ là một món thịt kho tàu bình thường, tay nghề của đầu bếp cũng không tồi, nhưng so với đầu bếp kinh thành hoặc Giang Nam, thì vẫn kém hơn một chút.
Không nói về độ lửa, nói về nước thịt thì còn xa mới có thể gọi là đặc biệt.
Nhưng, có một điểm mà những món thịt kho tàu hắn từng ăn thua xa món trước mặt này, đó chính là nguyên liệu thịt heo.
Vinh Tín chính là một kẻ sành ăn, được trời ban cho một cái lưỡi vàng, không phải hắn chém gió, chỉ cần hắn nếm thử một món ăn, thì có thể nói rõ bên trong gồm có những thứ gì. Cũng may gia cảnh nhà hắn không tệ, không có khả năng để cho hắn đi làm đầu bếp, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ là kẻ đứng đầu danh sách sổ đen của các tiệm ăn lâu đời.
Phần thịt kho tàu này, vừa mới cho vào miệng, hắn liền nhận ra nó khác hẳn so với những món thịt kho tàu mà hắn từng ăn trước đây.
Cái phần nguyên liệu này, hoàn toàn tương xứng với hai chữ cực phẩm.
Mềm mại, thơm nồng, không có vị tanh của thịt heo, chính là một hương vị mộc mạc, tự nhiên, cũng đủ để bù lại tay nghề còn thiếu của đầu bếp.
Nhịn không nổi nữa, phải ăn liền ba bát cơm với thịt, ăn tới khi không còn gì để ăn, chén thịt kho tàu bị đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ.
Kì lạ, hắn vẫn còn cảm thấy chưa đã.
Bây giờ, hắn cuối cùng đã hiểu vì sao món thịt kho tàu này lại được nhiều người hỏi han đến thế.
“Ngài tới thật không đúng lúc, đây là phần thịt kho tàu cuối cùng trong ngày, được gia đình kia đặt trước. Có điều, nếu ngài thật sự muốn ăn, thì có thể đặt trước ở tiệm. Ta thấy, ngày mai thì không còn phần nào, nhưng ngày kia thì vẫn còn hai phần chưa có ai đặt trước. Đặt cọc 30 quan tiền, ta sẽ để dành thịt kho tàu cho ngài. Nếu không muốn ăn tại tiệm, thì cũng có thể cho người trong phủ tới tiệm lấy.”
Vinh Tín rất hài lòng với món ăn, đang suy nghĩ xem mấy ngày nữa có nên tới tiệm ăn ngon một bữa nữa hay không, thì nghe thấy cách đó không xa, tiểu nhị của quán đang thương lượng với nam tử vừa bước vào.
Món thịt kho tàu động lòng người này, không phải ai muốn ăn liền lập tức có mà ăn.
Lúc nãy, hắn còn tưởng tiểu nhị kia nói cái gì mà mỗi ngày chỉ bán giới hạn 20 phần chỉ là bốc phét, chẳng qua là đánh vào khẩu vị của người khác thôi, nhưng bây giờ xem ra, đúng là thế thật. Hắn có thể ăn được phần thịt kho tàu đến không còn sót lại một giọt nước nào, cũng là nhờ hắn có vận khí tốt.
“Vậy còn vịt ngọc nấu măng với gà phú quý của các ngươi đâu, đừng nói cũng bị đặt hết rồi nha?”
Một người đàn ông ăn mặc có vẻ là người có tiền, cầm quạt, đứng ở cửa bên của tiệm, có chút buồn bực hỏi.
“Thật sự là không may, đều được đặt cả rồi. Ngài cũng biết, ở tiệm chúng tôi, gà phú quý còn khó đặt hơn cả thịt kho tàu, một ngày chỉ có năm phần thôi. Bây giờ nếu muốn có thì cũng phải chờ đến 10 ngày sau.”
Tiểu nhị cười tự hào, món ăn trong cửa tiệm được người khác yêu thích, hắn làm tiểu nhị trong cửa tiệm này thì cũng được thơm lây.
“Ai dà, biết thế, mấy ngày trước không nên cùng cha đi xa nhà.”
Nam tử nói thầm một câu, nếu không phải tại hắn đi ra ngoài một thời gian lâu như vậy, hắn đâu biết cái đám người trong vòng tròn biết được đồ tốt cướp mất, còn cái gì mà đặt trước, đặt vượt, muốn ăn còn phải xếp hàng, khiến cho người khác bực bội, khó chịu.
Nhưng ai bảo đồ vật càng nhiều người thích thì càng muốn cướp chi, bởi vì không được ăn ngon nên nam tử có chút bực bội, nhưng kèm với đó là càng nóng lòng mong chờ món thịt kho tàu kia.
Hắn cũng không làm khó, liền nghe theo lời tiểu nhị, trả tiền cọc, đặt một phần thịt kho tàu với một phần gà phú quý, sau đó cũng không ăn món khác trong tiệm, thở dài bỏ đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận