Nông Gia Lạc
Chương 6: Đan Đan
Nàng thử cử động tay chân mình một chút, mềm nhũn, không có chút sức.
Xem ra đúng là như vị thần tiên kia nói, vì đền bù cho nàng mà đưa nàng tới một nơi không có trong sử sách, cũng dựa theo yêu cầu của nàng mà để nàng giữ nguyên ký ức đi đầu thai, chứ không phải trực tiếp chiếm giữ thân thể của một người xa lạ vô tội.
Đan Đan cảm thấy việc này cứ như đang nằm mơ.
Đan Đan, cái tên này được ghép từ họ của cha mẹ nàng, nghe có vẻ như nàng là một đứa nhỏ được mong đợi sinh ra, nhưng trên thực tế, sở dĩ đặt tên Đan Đan là vì bởi cặp vợ chồng kia lười suy nghĩ, tùy ý nghĩ ra thôi.
Cha mẹ nàng rời nông thôn lên thành phố làm công, dốc sức làm việc nhiều năm, rồi tự mình đứng ra làm chủ, ban đầu chỉ là chiếc xe đẩy nhỏ nhưng về sau lại mở được một tiệm ăn sáng, nhiều năm sau lại tiếp tục mua nhà, mua xe, cũng coi như là khá giả ở trong thôn.
Tuy nhiên, cuộc sống tươi đẹp như vậy lại chưa bao giờ liên quan đến Đan Đan.
Vì có hộ khẩu ở nông thôn, nên dù ở trong những năm chính sách kế hoạch hóa gia đình vô cùng khắt khe, vợ chồng Đan gia vẫn có quyền sinh hai con. Khi nàng 6 tuổi, con trai bảo bối của Đan gia ra đời. Do bận việc buôn bán, nên vợ chồng Đan gia không chút nghĩ ngợi, đem con gái về quê, để chuyên tâm chăm sóc đứa con trai không dễ gì mới có này.
Sau khi nàng bị đưa về sống ở quê, hai vợ chồng cũng mua được cửa tiệm, từ biệt cuộc sống đẩy xe và phòng trọ chật chội lúc trước.
Từ lúc có nhận thức, nàng chỉ nhìn thấy cha mẹ của mình vào dịp tết nhất, cho tới khi bà nội qua đời, cũng đã 10 năm nàng mới quay về căn nhà trong thành phố.
Vì cha mẹ để dành tiền mua nhà cưới vợ cho con trai mười tuổi, nên sau mười tám tuổi, nàng tự mình lo học phí và tiền sinh hoạt. Khi những cô gái cùng lứa đang đua đòi mua sắm quần áo, đồ trang điểm, thì nàng phải đứng phát tờ rơi dưới trời nắng chói chang, khi các cô gái bằng tuổi nàng nói chuyện yêu đương, thì nàng bưng mâm dọn dẹp trong quán cơm, cứ như vậy, trái tim cũng ngày càng sắt đá.
Tốt nghiệp đại học, nàng dọn khỏi nhà, mỗi tháng đều đặn gửi tiền sinh hoạt cho vợ chồng Đan gia, xem như tiền công họ đã nuôi nàng lớn. Khi đôi vợ chồng kia một hai bảo nàng thiếu tiền cứ nói, nàng lại xem như gió thoảng bên tai, nghe xong rồi thôi.
Một tháng gọi về nhà hai lần, một năm chỉ gặp mặt vào ngày tết, trong lòng cũng chẳng để ý cái gì gọi là “người nhà” kia. Vì muốn tự xây dựng cho mình một tổ ấm chân chính, nàng rất chăm chỉ làm việc, hai ngày nghỉ cuối tuần còn tranh thủ làm thêm gia sư. Đến năm 26 tuổi, nàng đã tích góp vừa đủ đặt cọc một căn hộ nhỏ.
Cứ ngỡ khổ tận cam lai, ai ngờ ngay trong ngày ký xong hợp đồng lại bị một vật từ trên trời rơi trúng mà chết.
Trước khi chết, Đan Đan chợt nghĩ, không biết vợ chồng Đan gia sau khi nghe tin nàng chết sẽ vì nàng mà đau khổ, hay là sẽ vui mừng vì có thêm một căn hộ nhỏ?
Chỉ tiếc là nàng không thể biết được.
Vốn cho rằng đời mình cứ như vậy mà kết thúc, nhưng Đan Đan không ngờ, mọi chuyện lại chỉ mới bắt đầu.
Đồ vật khiến nàng chết là do một vị thần tiên bất cẩn đánh rơi khi đang đi đường. Vì sợ nàng gây phiền toái, cũng sợ mình sẽ dính tới nhân quả, nên vị thần tiên kia vừa đe dọa vừa dụ dỗ tặng Đan Đan một cuộc sống mới.
Không chỉ thế, hắn còn tặng nàng kim thủ chỉ. Kim thủ chỉ này có tác dụng gì thì lại để nàng tự mình khám phá.
- Giải thích, Kim chỉ thủ là ngón tay vàng, có thể hiểu là công cụ trợ giúp. Hết giải thích.
Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất đối với Đan Đan, điều nàng chờ mong nhất chính là lão thần tiên đã hứa hẹn, ở nơi này, nàng sẽ được người nhà yêu thương.
Đây là điều mà kiếp trước Đan Đan chưa từng có.
“Cục cưng có phải đói bụng rồi không?”
Tô Tương ngủ không yên giấc, sợ lúc mình ngủ sẽ đè lên con gái, nên lúc Đan Đan đưa tay quờ quạng, nàng liền tỉnh giấc.
Nhìn đôi mắt mở hé, lanh lợi của bé con, nàng sợ con gái tè dầm, sờ thấy phía sau khô rang, nàng thở phào nhẹ nhõm. Ôm Bảo Bảo mềm mại vào ngực, vén áo lên, đem đầu vú nhét vào miệng đứa nhỏ.
Dịu dàng hát một bài đồng dao, thanh âm ngọt ngào như mật.
Đây là tình thương của mẹ ư?
Đan Đan xấu hổ nghĩ tới việc mình đã trưởng thành mà lại bú sữa, cố gắng thích ứng với tình cảnh hiện tại, cẩn thận đặt hai tay nhỏ lên vai mẫu thân.
Từ hôm nay trở đi, nàng cũng là đứa nhỏ có cha mẹ yêu thương, thật tốt.
“Nương, lại làm gà ạ?”
Cả đêm, Lữ Tú Cúc mơ một giấc mộng đẹp. Trong mơ, hai vợ chồng già Thiện gia đem nhà ở, đất đai, tất cả mọi thứ để lại cho đại phòng bọn họ. Con trai nàng cũng rất có tiền đồ, thi đậu cử nhân, ai cũng nịnh bợ, lấy lòng bọn họ, ngay cả huyện thái gia cũng khách khí với họ, cả thôn Bình Liễu ai cũng khen Lữ Tú Cúc tốt số, vượng phu vượng tử.
Nhà lão nhị vốn đã không có tiền đồ, lão tam lại không còn được thương yêu như trước, chỉ có thể nhìn sắc mặt nhà nàng mà sống qua ngày. Người vợ mà lão tam nuông chiều lại theo chân nàng như chó nhỏ vâng lời, khi tâm tình tốt nàng sẽ đem cho nàng ta một ít quần áo cũ không dùng tới, chỉ như vậy thôi cũng khiến nàng ta cảm động đến rơi nước mắt. Giấc mộng này thật sự quá đẹp, Lữ Tú Cúc cười đến tỉnh.
Chỉ là sau khi tỉnh giấc, nhìn vào thực tại, tâm tình lập tức trầm xuống.
Thiện gia chỉ nuôi 12 con gà, trong đó có 10 con gà mái, mỗi ngày đều đẻ 11 đến 12 quả trứng, mỗi tháng đều gom lại để chồng nàng Thiện Tuấn Sơn đem đến tửu lâu, giá cả cao hơn so với việc đem lên trấn bán, bởi vậy Lữ Tú Cúc cảm thấy số tiền này cũng là do nhà họ kiếm được.
Bây giờ, mới sáng đã thấy mẹ chồng cùng em chồng nấu nước làm gà, cảm giác như thể người khác đụng vào đồ của mình.
“Làm sao, chẳng lẽ ta làm gà mà cũng phải nói ngươi biết?”
Tưởng bà tử không muốn nhìn thấy bộ dạng nhỏ nhen của con dâu trưởng chút nào, dù sao nàng ta cũng là con nhà tú tài, thế nào mà tâm tư lại nhỏ mọn như kim, rõ ràng trong nhà cũng không để nàng ta chịu thiệt thòi cái gì, vậy mà lúc nào cũng làm như bị người khác chiếm mất lợi.
Hai vợ chồng già bọn họ còn chưa chết, cái nhà này không tới phiên nàng ta làm chủ.
“Theo quy củ của Thiện gia chúng ta, con dâu ở cữ đều phải làm một con gà để tẩm bổ, ba con dâu đều như nhau, ta cũng không thiên vị ai cả.” Tưởng bà tử vừa nói vừa chọn con gà mái mập nhất, cũng là con gà đẻ nhiều trứng nhất, thường xuyên đẻ được hai trứng một ngày.
Lữ Tú Cúc thấy mẹ chồng chọn con gà kia thì đau nhói tâm can, đều là gà, sao không chọn con không đẻ trứng mà cứ nhất thiết phải ăn con gà tốt nhất kia?
Hơn nữa, Lữ Tú Cúc cũng không đồng ý lời mẹ chồng vừa nói.
Đại phòng bọn họ chỉ có mình Thiện Phúc Tông là con, nàng cũng chỉ được hưởng thụ đãi ngộ mỗi người ăn một con gà mái này vào tám năm trước, sau này, vì Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu trên huyện thành mà hai vợ chồng ít gần gũi nhau, nàng cũng không mang thai nữa.
Nhưng hai phòng kia thì khác. Lúc trước, khi Tô Tương mang thai Thiện Phúc Đức cũng đã hưởng đãi ngộ này, nói cách khác, một mình nàng ấy ăn tới hai con gà mái trong nhà. Vương Xuân Hoa không có tiền đồ nhà lão nhị lại càng không cần nói, lúc đầu mang thai, đẻ ra hai cục nợ, lần thứ ba mang thai mới sinh được đứa con trai, ba con gà mái trong nhà cứ thế mà bị làm xoành xoạch.
Nếu muốn công bằng thì cũng phải cho đại phòng của nàng mấy con gà mái để bồi bổ chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận