Nông Gia Lạc
Chương 166: Anh Vợ Tương Lai
“Chúng ta có nhiều người như vậy, có thể xảy ra việc gì chứ.”
Thiện Tuấn Hà lười cùng Vương Xuân Hoa so đo những việc như thế. Trong lòng đối phương vốn không có hai đứa con gái, nhưng nàng thật sự rất yêu thương con trai, chỉ cần coi lời nàng nói như gió thoảng qua tai là được.
“Được rồi, nhị ca, chúng ta xuất phát thôi.”
Thiện Tuấn Hải cũng đã chuẩn bị xong, trong tay hắn cầm con dao mổ lợn của Nghiêm Sơn Sinh, lưỡi dao được mài cực kì sắc bén, ẩn ẩn sắc lạnh nguy hiểm, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi. Hắn cảm thấy, chỉ cần mang theo cái dao như vậy, đã đủ dọa cho đám người phải cảm thấy sợ hãi.
“Nhị tẩu yên tâm đi. Bốn người chúng ta đều là thanh niên trai tráng cả, trong tay còn mang theo vũ khí, bọn chúng dù có mọc thêm mắt cũng sẽ không dám đụng tới.”
Nghiêm Khôn không hiểu biết lắm về Vương Xuân Hoa, dù sao Thiện Tuấn Hải cũng không thích kể chuyện xấu trong nhà ra bên ngoài, bởi vậy, hắn chỉ biết người trước mặt là nhị tẩu của Thiện Tuấn Hải, chứ không hề biết đến những việc nàng đã làm trong quá khứ.
Nhưng cho dù như vậy, Vương Xuân Hoa tỏ ra lạnh nhạt, không chút quan tâm tới con gái, vẫn khiến cho Nghiêm Khôn không thể nào có chút hảo cảm đối với nàng ta.
“Vợ lão nhị, chút nữa ngươi ở lại đây đi. Lão nhị với Phúc Tài không có ở đây, một mình ngươi ở nhà cũng không an toàn.” Tưởng bà tử thấy con trai đi rồi, liền lo lắng nói với con dâu thứ bên cạnh.
Hiện tại, trong thôn Bình Liễu vẫn tương đối an toàn, dù sao mỗi nhà đều có cất giấu lương thực, cũng chưa tới mức thâm sơn cùng cốc. Vả lại, đều là người cùng thôn với nhau, nếu bị người khác phát hiện mình đi trộm lương thực của người cùng thôn, thì sau này làm sao có thể tiếp tục sống trong thôn được nữa.
Tưởng bà tử lo lắng nhất vẫn là lưu dân. Bà sợ vạn nhất lưu dân đến đây, một mình Vương Xuân Hoa trốn trong nhà chưa chắc đã bảo vệ được lương thực, ngược lại, có khi còn nguy hiểm tới tính mạng. Chi bằng mọi người cùng ở chung một chỗ, như vậy tốt xấu gì còn có chút sức chống cự.
Chưa kể, Thiện gia không phải chỉ có mình Nghiêm Sơn Sinh phòng thủ. Thiện Phúc Đức tuy là thư sinh yếu ớt, nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhân. Còn Thiện lão gia, ông sinh ra đã là thợ rèn. Ba nam nhân như vậy, cũng đủ uy hiếp đối với những lưu dân kia.
“Không được, trong nhà còn có nhiều lương thực như vậy.”
Vương Xuân Hoa không thể lĩnh hội được ý tốt của Tưởng bà tử, ngược lại còn cảm thấy mẹ chồng mình có chút gian xảo, cố ý giữ nàng lại để giúp nhà lão tam bảo vệ lương thực của hắn. Nhưng nàng cũng biết, bây giờ không thể đắc tội lão thái thái, bởi vậy chỉ cười gượng ép, khéo léo từ chối đề nghị của Tưởng bà tử.
“Tùy ý ngươi.”
Tưởng bà tử liếc mắt ngước lên trời, cứ coi như là bà ngốc, nhìn không thấu tâm tư nhỏ của nàng.
Nụ cười trên mặt Vương Xuân Hoa có chút cứng đờ, nhìn ra cha mẹ chồng và em dâu đều không có ý định nói chuyện cùng nàng, nên bước thấp bước cao, thong thả biến mất trong gió tuyết.
“Sơn Sinh ca, huynh nói xem, cha ta và mọi người sẽ không có việc gì chứ?”
Sau khi đám người Thiện Tuấn Hải rời đi, Phúc Bảo liền dựa vào cửa sổ, thường xuyên mở hé cửa sổ giấy, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ là sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, hơn nữa còn bị gió tuyết che khuất, tầm nhìn liền bị giới hạn.
Sau một thời gian, vẫn không thấy bóng người trở về, trái lại, chóp mũi lộ ra ngoài cửa sổ bị gió lạnh thổi hồng hồng, nổi bật trên gương mặt trắng trẻo, nhìn vừa buồn cười lại đáng yêu, khiến người khác có một tia thương tiếc.
“Muội yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Hiện tại tuyết lớn phong tỏa đường đi, những lưu dân kia tuy rằng đi về phía nam, nhưng tốc độ di chuyển sẽ không quá nhanh. Hôm qua, đám người mà ta với cha ta gặp được, có lẽ là đám người dẫn đầu. Phía sau là một nhóm lớn, không thể đến nhanh như vậy.”
Nghiêm Sơn Sinh vừa lột hạt thông cho Phúc Bảo, vừa kiên nhẫn an ủi.
Kỳ thật, đây đã là lần thứ 8 hắn trả lời vấn đề này của Phúc Bảo.
Hiện tại còn sớm, Tưởng bà tử cùng Thiện lão gia đã lớn tuổi, không thức lâu được, lại về phòng ngủ tiếp. Tô Tương thì ngồi bên cạnh, giúp cha con Nghiêm Sơn Sinh may vá lại quần áo. Thiện Phúc Đức vừa đọc sách, thỉnh thoảng lại tham dự vào câu chuyện của muội muội và huynh đệ tốt của mình. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, chỉ có ánh nến cùng tiếng lửa than cháy lốp bốp.
Trong phòng lúc này, bên trên bếp lò được đặt thêm 1 cái giá sắt. Phía trên giá sắt đặt một chiếc đĩa đồng, trên dĩa có vài quả hạch, theo than lửa cháy, phát ra từng trận hương thơm. Còn nửa kia của cái giá thì để mấy miếng bánh mật cắt nhỏ, theo hơi nóng bay lên, bánh mật bắt đầu phồng lên, tỏa ra hương gạo, quyện cùng với mùi thơm của quả hạch nướng.
Nghiêm Sơn Sinh đưa cho Phúc Bảo những quả thông đã nướng mà hắn vừa mới lột, từng hạt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt. Nghiêm Sơn Sinh biết Phúc Bảo thích nhất là hương vị của hạt thông khi vừa mới nướng chín, nên đặc biệt kiên nhẫn ngồi lột 1 dĩa nhỏ, dự tính lột xong sẽ đưa cho nàng, để thức ăn ngon phân tán lực chú ý của nàng.
“Sơn Sinh, huynh đừng chỉ lo ngồi lột mãi như thế. Hạt thông này ăn rất ngon, đều là do bầy sóc mang đến lúc mùa thu, chính là loại quả rừng tốt nhất trên núi, thịt quả chắc nịch, không có lấy 1 quả hư.”
Vừa đúng lúc Thiện Phúc Đức đọc sách mệt mỏi, nhìn thấy trước mặt Nghiêm Sơn Sinh có một dĩa nhỏ hạt thông, liền không chút nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tay ra, thỏa mãn nhét vào miệng mình.
“Ăn ngon nha!”
Quả nhiên, thịt hạt thông nên nhét đầy một mồm, mới là phương pháp ăn ngon nhất. Chỉ tiếc, bản thân Thiện Phúc Đức không có kiên nhẫn ngồi lột như vậy.
Hạt thông vốn dĩ đã được xếp thành một núi nhỏ, bây giờ chỉ còn dư lại một lớp mỏng. Nhìn thiếu niên vừa ăn vừa ngây ngô cười có vài phần giống Phúc Bảo, Nghiêm Sơn Sinh nín thở, ngưng thần.
Đây là đại cữu tử tương lai, cần phải lấy lòng, không thể đánh, đánh hỏng rồi sẽ xảy ra chuyện!
Đem những lời này lặp đi lặp lại mấy lần trong lòng, Nghiêm Sơn Sinh mới từ từ lấy lại được tinh thần đang đau xót vì bị cướp mất thành quả lao động, dự định lột thêm một ngọn núi nhỏ hạt thông nữa.
“Phúc Bảo, ăn thử bánh mật nướng này đi. Ta có phết đường đỏ mà muội thích ăn nhất này.”
Thiện Phúc Đức nuốt nhân hạt thông trong miệng xuống, sau đó dùng đũa gắp một miếng bánh mật đã nướng tốt, phủ lớp đường đỏ lên, đưa tới trước mặt muội muội.
“Ăn rất ngon!”
Trong lòng Phúc Bảo còn đang lo lắng cho cha, cho dù có ca ca an ủi, nàng vẫn không thể yên lòng. Bởi vậy, nàng thuận theo mà há miệng, ăn xong miếng bánh mật vừa miệng kia, lại bởi vì hương vị ngọt ngào, bất giác lộ ra má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện trên gương mặt.
Nghiêm Sơn Sinh chán nản nhìn chằm chằm lớp hạt thông còn lại trước mặt, hắn cảm thấy không thể nào không ôm hận ông anh vợ tương lai của mình được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận