Nông Gia Lạc
Chương 198: Chia Tay
Nghĩ tới khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo, bụ bẫm của tiểu tâm can mình, tâm tình Tưởng bà tử tốt hẳn lên, cũng không thở dài nữa, mà vừa đi đường, vừa hăng hái hát một bài đồng dao.
“Các ngươi làm cái gì vậy?”
Một đám người đang vây quanh tiệm mỳ Hoàng Dương của Lý gia ở trấn trên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào bên trong, nhỏ giọng bàn tán. Còn người trong nhà thì đang hoảng sợ, nhìn đám nha lại vừa tới cửa, hét to phản kháng.
“Còn trốn tránh nữa, ta đánh chết ngươi.”
Nhóm nha lại cũng không phải hiền lành, bọn họ biết Lý gia phạm tội gì mới bị bắt, làm sao có thể mềm lòng với những kẻ như thế.
“Oan uổng quá đại nhân, tiểu nhân thật sự oan uổng.”
Cả trai lẫn gái Lý gia đều không thể trốn, từng người một trên mặt đất, tựa hồ không biết họ bị nha lại bắt vì cớ gì.
“Đi mà nói với Huyện lệnh đại nhân. Những phỉ tặc đó đều đã khai rồi, là các ngươi xúi bẩy bọn chúng đi cướp thôn Bình Liễu. Các ngươi chính là đồng mưu với tên Thuận Tam kia.”
Nha lại không nghe bọn hắn giải thích, cả cái gia đình này đều lương tâm thối nát. Tốt xấu gì Thiện gia cũng là xuôi gia với họ, như thế nào lại kéo người khác xuống nước? Chẳng lẽ mọi người gặp xui xẻo, bọn họ mới cảm thấy vui vẻ sao?
Cuộc sống của thông gia không tốt thì có lợi gì cho bọn họ?
Hai vợ chồng già Lý gia, vợ chồng lão đại Lý gia, vợ chồng lão tam Lý gia, tất cả đều bị bắt lại. Những đứa con của bọn họ may mắn thoát nạn, ôm chặt nhau, hoảng sợ nhìn tổ phụ mẫu cùng cha mẹ bị giải đi, một tiếng cũng không dám rên.
“Thuận Tam? Đó không phải là kẻ lúc trước vào cướp thị trấn chúng ta sao? Lý gia lại cùng thông đồng với bọn chúng?”
“Ai biết được! Người nhà này cũng chẳng phải dạng tốt lành gì. Ngươi biết lão nhị của nhà họ không, nghe nói lúc trước bị thiếu lương thực, những người này không biết xấu hổ, chạy tới cướp sạch nhà đứa con thứ hai, trong nhà còn có thai phụ, mang thai đã 8 tháng, cứ như vậy bị dọa đến sinh non, đúng là tạo nghiệt mà.”
Những người vây xem bàn tán rôm rả, nhìn người Lý gia bị giải đi, cũng không nghĩ đến việc cầu tình cho bọn họ, chỉ cảm thấy đối phương đáng bị như thế.
Trong thị trấn có nhiều người bị đám người Thuận Tam cướp đồ, nhưng đem tai họa đó ném sang người giàu có ở thôn khác, xét cho cùng, cũng chỉ vì cả nhà này tâm địa độc ác. Cũng may, Lý lão nhị không học theo cha mẹ của hắn, còn có nhà vợ hết sức che chở. Không có hai vợ chồng già này nhúng tay vào chuyện vợ chồng Lý lão nhị, cuộc sống của bọn họ có khi còn tốt hơn.
Không có ai chỉ trích Lý Hoằng Nhị bất hiếu, bởi vì nguyên nhân mà những người Lý gia bị bắt đi chủ yếu là do bọn họ thông đồng cùng phỉ tặc. Lúc này, nếu Lý Hoằng Nhị đứng ra tố cáo cha mẹ cướp lương thực của bọn hắn, thì cho dù bọn hắn là người bị hại, thì dư luận cũng sẽ không đứng về phía hắn, mà ngược lại, sẽ có rất nhiều trưởng bối sẽ đứng ra, yêu cầu hắn phải vì cha mẹ đã có công sinh thành và nuôi dưỡng hắn, mà cho cha mẹ và huynh đệ một phần nữa, nếu không thì chính là bất hiếu.
“Đi thôi.”
Thiện Tuấn Hải cũng có mặt trong đám người. Bởi vì lúc này, thời tiết vẫn còn chút lạnh, mọi người đều mặc kín mít, Thiện Tuấn Hải che chắn chỉ để lộ ra nửa gương mặt, cho nên, không có ai nhận ra hắn.
“Vâng.”
Lý Hoằng Nhị đứng bên cạnh, thu hồi biểu tình phức tạp, gật gật đầu, theo đám người Thiện Tuấn Hải rời đi.
Đồi với hắn mà nói, duyên phận giữa hắn với cái nhà kia, cũng theo trận tuyết kéo dài này mà cắt đứt.
Xử lý xong chuyện của Lý gia, cả nhà Lan Nương cũng phải dọn đi. Dù sao, nàng cũng là con gái đã xuất giá, không thể cứ ở nhà mẹ đẻ hoài, đây không phải là chuyện hay.
Không chỉ nhà Lan Nương, nhà của đại phòng và nhị phòng vốn dĩ chuyển tới vì nạn đói bão tuyết, cũng bị lão thái thái thông báo, chọn một ngày rồi ai về nhà nấy.
Nghiêm gia với Thiện gia cũng không phải thân thích, đương nhiên cũng không có lý nào tiếp tục ở lại Thiện gia. Tuy rằng thực sự không muốn rời xa Phúc Bảo, nhưng Nghiêm Sơn Sinh vẫn cùng cha hắn đàng hoàng thu gọn hành lý nhà mình, chuẩn bị cùng nhà Thiện Lan Nương thuê một chiếc xe đẩy để chuyển đồ đạc về.
“Cái này là thuốc mỡ của huynh. Đã nhiều ngày như vậy, nội thương của huynh hẳn là đã tốt lên.”
Phúc Bảo đưa một lọ thuốc mỡ đặt vào tay Nghiêm Sơn Sinh, ánh mắt ngừng trên tấm ngực vạm vỡ của hắn, hỏi ám chỉ.
Trước đó vài ngày, bởi vì chuyện thánh chỉ, trong nhà thường xuyên tới lui nhiều người, khiến cho Phúc Bảo là con gái Thiện gia cũng không được rảnh rỗi. Ban ngày, nàng hầu như đều ở cùng nương của nàng trong nhà bếp nấu nướng, chuẩn bị thức ăn để tiếp đón khách nhân, tự nhiên cũng sẽ ít nói chuyện cùng Nghiêm Sơn Sinh.
Nàng còn nhớ rõ, lúc nam nhân này ăn vạ, trên khuôn mặt cũng chẳng có bao nhiêu điểm hợp tình hợp lý, cũng không biết qua đoạn thời gian ngắn này, tên đầu gỗ kia có linh hoạt thêm chút nào không.
“Không tốt, vẫn còn thương nặng.”
Nghiêm Sơn Sinh căn bản không bị thương, cái này không phải là vì muốn khiến Phúc bảo thương tiếc sao? Cho nên, dù đã nhận rất nhiều lọ thuốc mỡ từ tay Phúc Bảo, hắn vẫn kiên quyết lấy lý do mình bị thương không nhẹ để thoái thác.
“Ta cảm thấy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không thể nào tốt lên được.”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, không nhìn ra được dáng vẻ chột dạ.
Trên thực tế, trong lòng Nghiêm Sơn Sinh lại hoảng loạn đến mức đáng thương. Hắn nghĩ, mình nói như vậy, có phải Phúc Bảo sẽ càng thêm thương tiếc hắn hay không.
“Vậy huynh cứ từ từ mà dưỡng thương đi.”
Phúc Bảo giận quá hóa cười, lấy ra mấy bình thuốc mỡ mình đã chuẩn bị sẵn, nhét hết vào tay hắn: “Dưỡng cho thật tốt vào, từ từ mà dưỡng. Mấy ngày nay, cũng đừng chạy lung tung, tránh cho nội thương lại tăng thêm.”
“Đừng.”
Nghiêm Sơn Sinh thấy Phúc Bảo có vẻ thật sự tức giận, vội vàng ngăn nàng lại. Lúc này, cho dù hắn có ngu thì cũng biết, biện pháp của cha hắn dạy không đáng tin cậy.
“Kỳ thật, cũng không đau như vậy.”
Lật tẩy lý do lúc trước mình thoái thác làm Nghiêm Sơn Sinh có chút chột dạ, giọng nói của hắn càng lúc càng nhỏ: “Lúc đầu vẫn có chút đau, nhưng chỉ cần muội cười nhiều một chút, trong lòng vui vẻ, tự nhiên ta cũng không thấy đau nữa.”
Đây là lời nói thật lòng của Nghiêm Sơn Sinh, hắn thích nhất là nhìn thấy Phúc Bảo cong mi mắt cười.
“Nói bậy! Ta cười mà có thể chữa lành vết thương sao?”
Lời này quá mức trắng trợn, Phúc Bảo cảm thấy nửa khắc trước Nghiêm Sơn Sinh còn chưa thông suốt, thể mà một lúc sau, hắn lại nói thẳng ra lời nói nhiều ái muội như thế, giống như là muốn phá vỡ bức màn che chắn giữa hai người.
Vẫn luôn chờ đợi thời khắc này, vậy mà lúc thời khắc này đến, Phúc Bảo lại có chút thẹn thùng.
“Có chữa bệnh được hay không thì ta không biết, ta chỉ biết, chắc chắn có thể trị được bệnh của ta.”
Nghiêm Sơn Sinh cúi đầu. Hiện tại, hắn có thể nhìn thấy búi tóc và trâm cài hoa nhung trên đầu của Phúc Bảo, mười ngón tay nhỏ, mềm mại, trắng trẻo của Phúc Bảo đan vào nhau, có thể thấy được lúc này trong lòng của chủ nhân cũng không quá bình tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận