Nông Gia Lạc
Chương 232: Một Đêm Không Ngủ
Cái vòng ngọc kia thực sự là trang sức quý giá của đại bá nương, ngày thường lúc làm việc, sẽ luôn tháo ra, đợi làm việc xong, lại mang vào. Thời gian ở chúng trong đợt tuyết tai, Phúc Bảo vô số lần nhìn thấy đại bá nương cẩn thận gỡ cái vòng tay kia ra, sau đó cẩn thận dùng khăn để lau chùi sạch sẽ.
Đại bá nương yêu thích cái vòng ngọc như thế, nhưng lúc thêm trang, đại bá nương lại mang ra để tặng nàng, Phúc Bảo cảm thấy, đại bá nương của nàng là đại bá nương tốt nhất trên đời.
Trả lại vòng ngọc thì chắc chắn không được, cái hành động này sẽ làm tổn thương tình cảm của đại bá nương, cho nên Phúc Bảo suy nghĩ mãi, trong đống trang sức quý giá đó, nàng cũng chọn cái vòng ngọc mà nàng thích nhất, đem tặng cho đại bá nương.
Cái vòng ngọc này còn tốt hơn nhiều cái vòng Lữ Tú Cúc đưa cho nàng, xanh biếc trong suốt, thuần khiết như ngọc phỉ thúy, lúc trước Phúc bảo tốn hơn trăm lượng bạc để mua cái vòng này, cái vòng mà Lữ Tú Cúc đưa cho nàng giá cả có lẽ cũng không tới số lẻ của cái vòng này.
Lữ Tú Cúc nhìn vòng ngọc bích khiến người ta sầu muộn trong tay, mở to hai mắt nhìn, tim đập như nổi trống.
Đây là cho nàng?
Nàng nhớ rõ trên tay của Trương nương tử trong ngõ nhỏ bọn họ cũng có một cái vòng ngọc tương tự, cái vòng kia to bản hơn cái vòng ngọc của nàng, giá tới sáu mươi lượng, Trương nương tử mang cái vòng ngọc đó đi khoe khoang trước mặt những nữ nhân trong ngõ năm này qua năm khác.
Cái vòng ngọc trong tay nàng lúc này nhìn còn tốt hơn cái vòng ngọc của Trương nương tử, nghĩ tới giá chắc chắn phải cao hơn sáu mươi lượng.
Không chỉ đã thu đủ lại số tiền nàng thêm trang, mà nàng có kiếm được một món lời to.
“Thật sự cho ta à?” Lữ Tú Cúc xác định lần nữa, lúc này nàng không dám đưa tay ra nhận cái vòng tay xanh lóa mắt kia, cảm thấy quần áo hôm nay mình mặc không xứng với cái vòng tay tốt thế này, cũng cảm thấy bản thân mình hình như cũng không xứng với cái vòng tay này.
“Vâng ạ.”
Phúc Bảo gật đầu thật mạnh, sau đó kéo tay đại bá nương, đeo vòng tay vào tay nàng.
Giống như những nữ nhân quanh năm suốt tháng giặt quần áo, rửa chén, quét tước trong nhà, tay của Lữ Tú Cúc vô cùng thô ráp, cũng may mấy năm nay nàng không cần ra đồng, làn da trắng lên không ít, vòng ngọc xanh biếc trong suốt trên cánh tay trắng đẫy đà của nàng, lại càng hợp nhau.
“Này thật là... này thật là...”
Lữ Tú Cúc nhắc đi nhắc lại ba chữ này, nhưng lại không nói được câu hoàn chỉnh, nàng xúc động, hốc mắt đỏ bừng, tựa như giây tiếp theo sẽ phải rơi lệ.
Nàng cảm thấy mình quá xấu xa, Phúc Bảo là cô nương tốt như vậy, thế mà lúc nãy nàng còn hoài nghi đối phương là ma quỷ!
Tâm tình Lữ Tú Cúc lên xuống thất thường, gương mặt đỏ bừng, nàng hoàn toàn không biết lúc này phải làm cái gì mới tốt.
“Chẳng trách ta thương con nhất.”
Lữ Tú Cúc hoàn toàn quên mất lúc trước mình tâm bất cam, tình bất nguyện, chỉ cảm thấy nhiều năm như vậy, mình không có thương sai người.
“Đẹp không?”
Nàng nóng lòng không đợi nỗi đưa cánh tay lên, hỏi Phúc Bảo.
“Đẹp.”
Phúc Bảo cười ngọt ngào, không ai hoài nghi những lời của nàng là nói dối gạt người.
Lữ Tú Cúc hết sức sung sướng, lúc này nàng đã quên những ảo não sầu muộn từ chỗ Tưởng bà tử, gấp không chờ nổi, nàng phải mang cái vòng tay xinh đẹp này đến tiền viện để khoe khoang.
“Phúc Bảo, sao con còn chưa đi ngủ?”
Một ngày trước xuất giá, cửa phòng Phúc Bảo bị gõ vang, lúc này nàng cũng lăn qua lăn lại, trằn trọc không ngủ được., nghe tiếng gõ cửa của mẫu thân, lập tức rời khỏi giường, ra mở cửa phòng.
“Không ngủ được.”
Không biết là do chăn dày quá nóng, hay là xấu hổ khi ngày mai mình phải thành thân, hai má Phúc Bảo ửng hồng, khiến cho người khác nhìn thấy muốn cắn một cái.
Tô Tương thấy con gái e lẹ, nhịn không được mỉm cười trêu ghẹo.
“Nương cũng là người từng trải, tâm tình hiện tại của con, nương cũng hiểu.”
Thời gian trôi nhanh thật nhanh, một ngày của hơn hai mươi năm trước, nàng cũng giống con gái lúc này, mong mỏi cuộc sống tương lai, suy nghĩ về phu quân tương lai, vào buổi tối trước hôn lễ một ngày, trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng chỉ chớp mắt một cái, con gái nàng cũng đến ngày gả chồng.
Trong phòng, ánh đèn mờ ảo, Tô Tương kéo tay con gái vào phòng, thứ đầu tiên đập vô mắt là bộ trang phục màu đỏ được sắp xếp gọn gàng, cùng với mũ đội chim loan chế tạo bằng vàng ròng, đặt ở một góc trên giường.
Bộ áo cưới này là Tô Tương vì con gái mà đích thân khâu vá, từng đường kim mũi chỉ đều là lời chúc phúc của nàng đối với con gái, ngày mai, con gái phải mặc chiếc áo cưới nàng may, trở thành nàng dâu nhà người khác.
Tô Tương đã chuẩn bị kỹ nhưng vẫn không nhịn được có chút thương cảm.
“Nương, con sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người.’ Phúc bảo kéo tay mẫu thân, ngồi trên giường, nhỏ giọng làm nũng.
Nghiêm thúc với Sơn Sinh đều là người hiền lành, hơn nữa Nghiêm gia với nhà họ vốn dĩ đã thân thiết, cho dù sau khi kết hôn nàng thường xuyên về nhà, bọn họ cũng sẽ không nói nàng cái gì.
“Gả cho người ta rồi, không thể giống như ở nhà mình, thỏa sức tùy hứng.” Tô Tương vuốt mái tóc mượt mà đen óng của con gái, nhẹ nhàng quở trách, nàng tin tưởng nhân phẩm hai cha con Nghiêm Khôn, nhưng cha con Nghiêm gia không nói không có nghĩa những người luôn ganh tị với cuộc sống của bọn họ không lời ra tiếng vào.
“Nương, con biết, con sẽ sống thật tốt.”
Phúc Bảo sà vào lòng tiểu mẫu thân, nghe mẫu thân ân cần dạy bảo, rõ ràng là biết sau này mình vẫn có thể thường xuyên về nhà thăm bọn họ, lại không nhịn được cảm thấy nỗi sầu chia ly, hốc mắt không khỏi ướt át.
“Nương biết Phúc Bảo nhi của nương có đại phúc khí, không ai nỡ khiến con chịu ủy khuất.” Tô Tương lau nước mắt, nàng cũng không thể khóc trước mặt con gái.
“Tối nay nương sẽ ở lại đây, để chỉ bảo con tới ngày mai, làm thế nào mới có thể giảm bớt khổ cực, từ nữ hài lột xác thành nữ nhân.”
Cùng với con gái nói những chuyện riêng tư như vậy, khiến Tô Tương cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng mà những việc này ngoài người mẹ ra thì không ai có thể dạy cho cô lương chưa lấy chồng, bởi vậy nàng cũng chỉ có thể tận lực khống chế biểu tình của mình, giọng nói trầm ổn mang theo chút run rẩy, sau đó tránh né tầm mắt thuần khiết của con gái mà nói.
Bên kia, Nghiêm gia cũng đèn sáng một đêm, Nghiêm Sơn Sinh dàn một đống sách truyện trên giường, mặt hắn lúc đỏ, lúc xanh, nhiều lần xoa mũi, thân thể cứng đờ, cũng không biết là đang áp chế cái gì.
Cảm thấy quá xấu hổ, làm sao có thể cởi sạch quần áo, còn như vậy, như vậy.
Mặt Nghiêm Sơn Sinh đỏ bừng, câu chuyện nam nữ bị hắn tự động chuyển thành mình với Phúc Bảo, sau khi cố gắng kiên trì được ba bản, Nghiêm Sơn Sinh chung quy vẫn không thể nhịn được, chạy ra sau nhà, lấy nước lạnh trong lu, dội cho mình vài gáo nước lạnh, cũng miễn căn ngăn được sự xáo động trong cơ thể.
Hôm nay khẳng định là một đêm không ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận