Nông Gia Lạc
Chương 83: Chờ Được Rồi
Con gái đáng thương của bà, một bên thì bị nhà chồng cho là khắc chồng nên ghét bỏ, một bên thì phải cực khổ ra đồng làm việc, để nuôi phu quân vô dụng cùng con trai nhỏ gào khóc đòi ăn của mình.
Cũng may là ở cùng thôn, nên nương tử trưởng thôn có thể lén lút giúp đỡ con gái. Nhưng bà biết, đây không phải là kế sách lâu dài. Mấy ngày nay, sắc mặt mấy con dâu bà càng ngày càng khó coi, nếu bà cứ tiếp tục giúp đỡ như thế, chỉ sợ sau này bà có mệnh hệ gì, con gái sẽ không có nhà mẹ đẻ chống lưng. Chi bằng hiện tại, kiếm cho con gái một việc làm có thể nuôi sống bản thân, 1 tháng 300 quan cũng đủ để nàng sống thoải mái.
Nghĩ như vậy, bà tử kia nhanh chóng trừng mắt liếc phu quân mình một cái:
“Nếu Thiện gia đã mua đất, chỉ sợ sau khi có được khế ước sẽ tới tìm ông mua gỗ trên núi. Đến lúc đó, ông cứ thẳng thắn cấp phép cho họ, đợi đến khi Thiện gia muốn thuê người, ta cũng muốn lấy 1 vị trí cho con gái của chúng ta.”
“Ừ, ta đã biết.”
Nghe nương tử nhắc tới con gái, Vương trưởng thôn trầm mặc. Đó là con gái duy nhất của ông, ông có thể không thương xót sao.
Xem ra sau này Thiện gia có yêu cầu gì, ông vẫn nên rộng rãi đáp ứng, ít nhất có thể kiếm chút lợi ích cho con gái.
“Chi chi ! chi !”
Sóc mập vẫn như ngày xưa, ngồi xổm trên cành cây tùng cao nhất nhìn ra hướng đường vào núi, hai móng vuốt gắm vào quả thông, sau đó chi chi thở dài, con mắt lộ ra vẻ phiền muộn như con người.
Hôm nay vẫn chưa chờ được cô bé đáng yêu của nó.
Sóc mập khổ sở ngồi trên chạc cây, lắc lắc chiếc đuôi to sau người, cặp mông to mộng, lúc chạm vào khiến cho chạc cây kêu kẽo kẹt. Hai chân trước kẹp chặt quả thông, sau đó lại thả ra, đứng lên, ngồi xuống, làm cho mỡ trên bụng tạo thành 3 nếp gấp.
Sóc mập cúi đầu, lấy móng vuốt chọt vào bụng mỡ, nó cảm thấy mình thật tiều tụy, gầy ốm.
“Chi chi!”
Phía xa, đồng bọn của nó đang hướng về phía tán cây thông gọi sóc mập, ý bảo nó đi thu tập thức ăn dự trữ cho mùa đông năm nay.
Loài sóc là như thế, một ngày trừ ăn với ngủ, hầu như thời gian còn lại chỉ làm hai việc, là kiếm thức ăn và giấu thức ăn.
Không lâu nữa sẽ vào thu, sâu trong núi có một mảnh rừng quả phỉ đã chín sớm, có thể ăn được rồi, chúng nó muốn đem cất giữ món ngon đó trước khi bị những con vật khác phát hiện.
Sóc mập là một thành viên trong bầy sóc, đương nhiên cũng sẽ có những tập tính như vậy. Chỉ là không biết vì cái gì, dần dần nó đã từ bỏ sở thích với thức ăn, bây giờ nó chỉ muốn chờ cô bé đáng yêu của nó vào núi mà thôi.
“Chi chi!”
Nhìn về phía đồng bọn gọi mình, sóc mập đem quả thông đã ăn 1 nửa đặt vào trong ổ, bên trái miệng phình lên một cục. Sau đó nó di chuyển thân thể, chuẩn bị rời khỏi cây này, đi theo đồng bọn vào núi tìm đồ ăn trữ cho mùa đông.
Lần trước, những thứ ngon nó đưa cho cô bé đáng yêu, đều bị một đám người cướp sạch hết. Nên bây giờ, nó sẽ đi tìm thật nhiều thức ăn ngon, đợi đến khi cô bé đáng yêu vào núi, nó sẽ đưa cho cô.
Chỉ tiếc là nó đã quên mất những trái cây ngon, mà nó tìm được lúc trước, đã cất ở nơi nào, rõ ràng nó muốn giữ thật tốt cho cô bé đáng yêu.
Sóc mập có chút mơ hồ, dùng hai móng vuốt nhỏ gãi đầu.
Dù sao đầu nó cũng không lớn, không nhớ rõ cũng là bình thường, chỉ cần nó nhớ rõ nó có 1 cô bé đáng yêu là được rồi.
Sóc mập lập tức trở nên vui vẻ, ngoe nguẩy cái đuôi, thuận thế nhảy sang cái cây gần nhất, đuổi theo đám đồng bọn đã chạy vào núi sâu. Nhưng giây tiếp theo, nó liền dừng động tác.
Nó nhìn thấy gì kìa! Là cô bé đáng yêu của nó nha!
“Các ngươi nói xem, hôm nay chúng ta có thể gặp được đám sóc ném trái cây cho chúng ta lần trước hay không?”
Ngưu Thiết Hoa liếm môi, hỏi Phúc Bảo bên cạnh.
Lần trước mang về những quả rừng đó, nương nàng cho nàng một ít, còn lại đều đem giấu đi, đợi đến tết thì lấy ra làm lễ vật cúng thần phật và tổ tiên.
Ngưu Thiết Hoa không nhớ rõ mùi vị của những quả rừng đó như thế nào, nhưng mấy ngày nay, nàng thèm đến hư ngươi luôn rồi.
Nếu hôm nay các nàng có thể gặp được đám sóc con hào phóng kia thì tốt biết mấy, nàng nhất định sẽ ăn thật no, rồi mới đem đống còn dư về nhà.
Trong đám người, không ít đứa nhỏ có chung suy nghĩ với Ngưu Thiết Hoa, lúc đi vào núi, dáo dác nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của một con sóc.
Phúc Bảo đội chiếc mũ rơm vành rộng, cố gắng dùng tay vịn vành nón, để mũ không bị trượt xuống, che khuất tầm mắt nàng. Đối với mong muốn của bạn tốt, nàng chỉ nghĩ, chỉ cần cái đám sóc đó không tập trung tấn công nàng, là nàng đã mừng lắm rồi.
“Phanh!”
Cách lớp mũ, Phúc Bảo cảm giác được mình lại bị tấn công. Cũng may lúc này có cái nón chống đỡ, cái viên ném tới nàng lại nhỏ, lăn 1 vòng trên vành nón, sau đó rơi xuống đất, cũng không làm nàng sưng đau.
Mà những người bên cạnh vừa nghe âm thanh quen thuộc, lập tức cầm lấy những đồ vật bên người, giơ lên đỉnh đầu, chờ quả rừng rơi xuống như lần trước.
Chì tiếc, sau khi âm thanh kia vang lên, thì cũng không thấy có thứ gì trên cây ném tới họ nữa.
Nghiêm Sơn Sinh thực sự tức giận, ngay trước mặt hắn, xém chút nữa là Bảo Bảo bị những thứ trên cây đập vào. Nghĩ tới lần trước nhìn thấy trên đầu Phúc Bảo có vết bầm tím kia, hắn ngồi xổm xuống, nhặt cái thứ giống như quả thông đã bị gặm đang cắm sâu trong đất, sau đó đứng lên.
Tầm mắt nhìn về phía quả thông phóng tới lúc nãy, đó là một cây thông, cành lá rậm rạp, làm người khác không thể nhìn rõ thứ gì.
Nghiêm Sơn Sinh bình tĩnh, ánh mắt như dao, cầm cái ná trên tay, lấy quả thông kia làm đạn, bắn về phía chỗ cây rung động kia.
“Lạch cạch!”
Một vật màu nâu đỏ từ trên cây rớt xuống, đám người vốn dĩ đang chờ quả rừng trên cây rớt xuống, thấy cảnh tượng này, thì lập tức chạy tới.
Phúc Bảo cũng không ngoại lệ, chỉ là, do phải đỡ cái nón rơm thiệt bự trên đầu nên chạy có chút khó khăn.
“Chi !”
Sóc mập bực bội, vừa nãy nó còn đang nhảy múa vui mừng vì nhìn thấy cô bé đáng yêu của mình, thế mà vì sao giây tiếp theo, nó đã bị đập rơi khỏi cành cây rồi?
Quả thông vừa mới đập vào cái phần bụng mềm mại nhất trên người nó, sóc mập ôm chặt bụng, không có phản ứng muốn chạy trốn, chỉ là ủy khuất muốn khóc vài tiếng.
Thật xấu xa, đám người kia lúc trước cướp hết đống quả hạt nó dành cho cô bé đáng yêu, nó đã không nói gì rồi, bây giờ còn đả thương nó. Tuy rằng không biết rốt cuộc là kẻ nào dùng vũ khí đánh nó, nhưng với sóc mập, kẻ đó quả thật là vô liêm sỉ, chắc chắn chính là một trong những kẻ cướp giật lần trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận