Nông Gia Lạc

Chương 104: Không Thích

Học sinh của trường học Thanh Sơn, trừ một bộ phận có thành tích nổi bật, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu đồng sinh trở lên, còn lại đều là những thiếu gia, công tử gia đình giàu có ở huyện thành. Những đứa trẻ chơi chung với Ôn Lẫm, đương nhiên là thuộc nhóm sau.
Phúc Bảo đúng là không uổng công đi dụ dỗ vị tiểu thiếu gia Ôn Lẫm này. Còn không phải sao, người ta đã tự động giúp nàng thu hút một đám khách tiềm năng.
“Đi cái gì mà đi? Ta với cha ngươi cực khổ xay đậu nành làm đậu hũ, không phải là để cho ngươi đi du ngoạn. Chờ tới ngày được nghỉ, ngươi ở nhà chăm chỉ đọc sách cho ta. Ta để cho ca ca ngươi về kiểm tra ngươi, nếu mà không học thuộc lòng được cái gì, ngươi chết với ta và cha ngươi.”
Mấy ngày gần đây, Lữ Tú Cúc có chút phiền não. Sau khi phân gia, ba phòng trở thành ba nhà độc lập, đất đai trong nhà đa số đều chia cho nhị phòng, đại phòng không có lấy một mảnh. Bởi thế, từ sau khi phân gia, hằng ngày nàng đều phải ra chợ mua thêm rau củ, mỗi tháng tiêu tốn không ít tiền.
Cái này đối với Lữ Tú Cúc, người yêu tiền như mạng mà nói, không thể nghi ngờ chính là cắt từng miếng thịt của nàng.
Hơn nữa, việc phân gia lúc này, cũng không hoàn toàn được như mong muốn của Lữ Tú Cúc, nghĩ tới việc phải đưa cho nhị phòng 20 lượng bạc, mấy ngày nay, Lữ Tú Cúc ăn không ngon, ngủ không yên, ruột gan cồn cào, cũng không biết cái sự buồn bực này lúc nào mới tiêu tan.
Lúc này, nàng đang ở trong nhà rửa sạch rau xanh mới mua ngoài chợ về, lại nghe thấy tiếng la mắng trẻ nhỏ truyền tới từ nhà bên cạnh.
“Lưu muội tử, thằng bé vẫn còn nhỏ, không nên đánh đứa nhỏ nha. Có cái gì không hiểu chuyện, thì mắng nó là được rồi.”
Lữ Tú Cúc thích nhất là xem náo nhiệt, nghe được động tĩnh từ nhà bên cạnh, tâm tình tốt lên không ít. Nàng biết hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cũng đi học ở trường học Thanh Sơn, đứa con trai trưởng, tuổi tác cũng tương đương với Phúc Tông, tự nhiên sẽ bị hàng xóm láng giềng đem ra so sánh.
Đối với Lữ Tú Cúc mà nói, con trai của mình là tốt nhất của tốt nhất, ai cũng không thể sánh bằng. Cũng bởi vì vậy, nàng vẫn luôn không thể nào thích cái hộ sát bên kia. Bây giờ, nghe Lưu nương tử nhà sát bên dạy dỗ con trai, nàng cảm thấy còn mát lòng mát dạ hơn cả việc ăn dưa hấu vào ngày nóng bức.
“Thiện tẩu tử, ngươi không biết đâu, cái tên tiểu súc sinh nhà ta học hành đã không ra gì, hôm nay trở về liền nháo ta đòi đi nông thôn chơi. Cái nơi thâm sơn cùng cốc đó thì có thể có cái gì tốt, không phải là làm chậm trễ việc học à, ngươi nói có phải không?”
Cách một bức tường, Lưu nương tử cũng không cam lòng yếu thế.
Nàng làm sao không biết Lữ Tú Cúc đang vui sướng khi người gặp họa chứ? Đối phương không thích nàng, nàng cũng chẳng ưa nữ nhân lắm mồm lại xảo quyệt như Lữ Tú Cúc.
Đối phương kiêng kị nhất chính là việc mình sinh ra ở nông thôn, bây giờ Lưu nương tử lại trực tiếp kêu nông thôn là nơi thâm sơn cùng cốc, biểu đạt sự ghét bỏ của chính mình, trên thực tế đúng là không chừa mặt mũi cho Lữ Tú Cúc.
Quả nhiên, Lữ Tú Cúc nghe được phản kích từ phía bên kia tường, tức giận tới mức trợn tròn mắt.
“Nương, rất nhiều học sinh của trường con đều sẽ đi. Nghe nói thôn Bình Liễu rất thú vị, nơi đó còn cho người ta rất nhiều quả thông. Còn nghe nói, có rất nhiều quý nhân đều đi đến thôn Bình Liễu.”
Con trai út Lưu gia bướng bỉnh cãi lý với mẹ ruột, nhưng người đặt kỳ vọng cao vào hai đứa con của mình như Lưu nương tử thì không nghe vào.
Sau đó Lữ Tú Cúc cũng không nghe âm thanh gì nữa, đoán chừng là đối phương không muốn bị nàng trốn ở góc tường nghe thấy, nên đưa con trai về phòng dạy dỗ.
Lữ Tú Cúc bĩu môi, quay lại giếng nước trong sân, chuẩn bị rửa rau xanh lại một lần nữa. Chỉ là không hiểu vì sao, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ tới câu nói của con trai út Lưu gia, thôn Bình Liễu, quý nhân linh tinh, trong lòng luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.
“Cha, con thấy hình như những lão gia, phu nhân tới từ huyện thành không thích Phúc Bảo.”
Buổi tối, lúc đi ngủ, Phúc Bảo vốn dĩ phải ở trong phòng của mình ngủ, bỗng nhiên ôm theo gối và chăn đứng ở ngoài phòng của Thiện Tuấn Hải và Tô Tương.
“Những lão gia phu nhân đó yêu thích Phúc Bảo còn không hết, làm sao có thể chán ghét con chứ.”
Thiện Tuấn Hải đang muốn cùng nương tử tâm sự, đã bị con gái bảo bối phá hỏng chuyện tốt. Nhưng nhìn bộ mặt ủy khuất của con gái đang đứng trước cửa, mọi oán trách đều không còn, chỉ thấy đau lòng không thôi.
Hắn không biết vì sao con gái lại có cảm giác này. Hắn luôn nghĩ rằng, con gái mình luôn khiến người khác đặc biệt yêu thích. Không thấy lần trước Huyện thái gia đến đây, còn mang cho con gái hắn một gốc cây cắm đầy kẹo hồ lô ngào đường, vô cùng nổi bật sao.
Mấy ngày nay, ngoài sân của bọn họ luôn có một đám con nít vây quanh, bộ dạng thèm ăn chảy cả nước miếng.
Đáng tiếc, bọn chúng đều không đủ đáng yêu, khẳng định không thể giống như cục cưng nhà hắn, dựa vào chính mình mà lấy được những thứ đồ ăn đó.
Sau một phen đắc ý, Thiện Tuấn Hải đột nhiên ý thức được, con gái mình khiến cho quá nhiều người yêu thương, đợi thêm vài năm nữa, so với những bé gái khác trong thôn, sẽ càng khiến đám sói nhớ nhung nhiều hơn, nghĩ như vậy, Thiện Tuấn Hải không còn cảm thấy vui vẻ nữa.
Trong lúc nhất thời, không biết con gái lớn lên xinh đẹp sẽ tốt hơn, hay là lớn lên bình thường sẽ tốt hơn.
“Nhưng con thấy, mấy ngày nay, mấy lão gia, phu nhân đến nhà mình đều ghét Phúc Bảo đưa trà cho họ, bọn họ đều không uống trà mà Phúc Bảo rót.”
Trong lòng nàng hiểu rõ, trên phương diện nào đó, cổ đại với hiện đại tuy có sự khác biệt, nhưng cũng sẽ có vài điểm chung.
Cho dù là ở hiện đại, những du khách khi đến nông thôn nghỉ dưỡng đều đặc biệt coi trọng vệ sinh, huống hồ là những quý nhân kim tôn ngọc quý ở thời cổ đại, vốn dĩ lớn lên trong sự hầu hạ của hạ nhân.
Đối với gia nãi và cha nương, họ đã đem những thứ mà họ cảm thấy tốt nhất ra chiêu đãi những vị khách quý đó, nhưng chưa chắc những vị khách đó đã nghĩ như thế.
Mấy ngày nay, nàng rất nghiêm túc quan sát những quý nhân đến nhà ăn cơm. Trừ một số rất ít những người không e ngại hoàn cảnh của Thiện gia, đa số thái độ của mọi người đều có chút miễn cưỡng. Nếu không phải vì thể hiện trước Huyện thái gia, chỉ sợ ngay cả cửa Thiện gia, họ cũng ngại bước vào.
Cũng không phải là bị xem thường gì, chỉ là ở thời cổ đại, sự chênh lệch giai cấp rất lớn. Để cho những quý nhân đó thích ứng được với hoàn cảnh bẩn thỉu ở nông thôn, thích ứng với những vật dụng gia đình nhà bếp cũ nát, không khỏi có chút khó khăn.
Hơn nữa, Phúc Bảo còn có tâm huyết mong muốn người trong nhà chú trọng phát triển chăn nuôi, kết hợp với dịch vụ ăn uống, thực hiện thử Nông Gia Lạc phiên bản cổ đại. Bởi vậy, nàng đặc biệt xem trọng trải nghiệm của những vị khách này.
Điểm này, nếu trực tiếp nói với nãi nãi, chưa chắc bà có thể hiểu được. Bởi Phúc Bảo biết, tuy rằng nãi nãi của nàng sáng suốt hơn nhiều so với những phụ nhân trong thôn, nhưng nếu xét về tầm nhìn xa trông rộng, bà vẫn kém so với cha nàng, người suốt ngày ngao du bên ngoài, có hiểu biết rộng rãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận